Phương Trời Bách Việt - Chương Hai ( Huỳnh Tâm )

Viên Sỏi Hán Nằm Bên Lề Giang Nam

Những ghi chú trong Phổ˗dược có phương thức trồng, nuôi, phơi khô, sấy, xay, viên, bột, cách thức bào chế, lưu trữ cũng khác nhau mọi việc sau khi thành phẩm rất công phu. Hoàng Phi Bằng tự thấy mình đang bơi trong Phổ˗dược và kho thuốc huyền bí.
Những năm trước chàng được may mắn biết vài vị thuốc tưởng rằng đã có tiên dược trên tay, nếu đem so sánh với hôm nay, chẳng qua một hạt muối. Chàng đọc Phổ˗dược đến nửa trưa là hiểu làu tất cả mặt dược trong kho, hiện có trên năm ngàn dược liệu, chàng còn phân định được dược đã thành phẩm. Tổng cộng chín trăm chín mươi chín tên thuốc, dược chữa trị cứu người có sáu trăm vị, dược giải độc có một trăm vị, đặc biệt độc dược Hạc Chu Thảo bào chế rất tinh vi dạng viên hạt dưa leo, bao bọc lớp bột gạo màu trắng, riêng về độc dược có một trăm chín mươi chín vị, dạng viên nhỏ bằng hạt đậu xanh, bao bọc lớp bột gạo và nếp, mỗi vị độc dược có màu sắc khác nhau. Độc dược tác dụng mạnh nhất từ các màu xám, xám tro, xám thẫm đến màu đen, đen thẫm, đen huyền, sách có ghi chú độc được xám và đen làm nạn nhân tiêu xác. Chàng nhớ lại Phùng Hương tiêu xác là do độc˗dược "Nhơn Khí Tuyết", chàng tìm lại trong mục lục độc˗dược thấy có "Nhơn Khí Tuyết" màu xám nhạt, nhưng lúc trước chàng bọc lớp bột gạo trắng.

Chàng ở trong kho thuốc đã quá giờ ngọ, bỗng nghe bên ngoài có tiếng gôi của Lữ Thư :

  Bằng hiền đệ đang ở đâu, về sảnh đường dùng cơm.

Hoàng Phi Bằng liền đáp:

  Tỷ tỷ, đệ ở đây, ra ngay.

Lần đầu tiên Trí Túc, Lữ Thư được sống trong động Lạc Việt với một khung cảnh trong sạch, lòng người thông suốt mọi việc, nhất là chim ngưỡng được đời sống của bầy hạc. Lữ Thư suy nghĩ:– Thảo nào Bằng hiền đệ như một ông lão trẻ hóa.

Phi Bằng vẫn còn mải mê trong kho dược liệu, Bạch khẹc chạy vào nhắc nhở :

― Bầy hạc ở ngoài thung lũng chờ xá đệ ra dùng cơm trưa, hình như hiền đệ say thuốc hay sao mà không biết đói bụng hả ?

Hoàng Phi Bằng cảm động thấy loài thú lo cho mình, chàng vào sảnh đường mời Phi Khải, Trí Túc, Lữ Thư cùng đến tảng đá lớn bằng phẳng như một sân đình, đã có đủ loại trái cây tươi chín hồng, vừa hái xuống để trên nhiều tàu lá rừng, xem ra rất thịnh soạn, không khác nào phẩm vật dâng lễ thần tiên trong đình miếu, hơn bảy mươi con hạc đứng thành một vòng tròn nghinh giá huynh tỷ hô Hoàng, lần đầu tiên thấy loài vật chiêu đãi loài người, nhờ có Bạch khẹc chỉ dạy bầy hạc. Huynh, tỷ họ Hoàng có dịp làm quen với các loài vật. Bạch khẹc đưa tay lên chỉ vào gốc cây đứng bóng, ý nói trời đã qua Ngọ, vội lên tiếng thúc dục :

― Xá đệ cùng quý huynh, muội ăn trước, sau đó huynh và hạc mới ăn sau.

Hoàng Phi Bằng hiểu ý Bạch khẹc, tay thọc vào túi áo lấy tu hú quay ba vòng làm dấu hiệu :

― Tại hạ cảm ơn đại huynh, cảm ơn toàn thể huynh đệ hạc.

Huynh, tỷ họ Hoàng lấy trái đào ăn trước, Bạch khẹc và mấy chục hạc lớn nhỏ cùng lấy đào ăn. Phi Bằng thích thú vui cười, Bạch khẹc cũng nhe răng cười, bầy hạc tung tăng nói chuyện với nhau, sau đó chia ra từng nhóm đua nhau múa, đẹp nhất lúc hạc xoè đôi cánh, bay theo đội hình mũi tên, chuyển thành ba vòng tròn, rồi một vòng tròn lớn, khi hạ cánh xuống mấy mươi con hạc nằm chung quanh huynh tỷ họ Hoàng. Phi Bằng xúc động ôm hôn từng con hạc một, hạc biết múa cũng do Bạch khẹc hướng dẫn cả.

Phi Bằng thích thú, tay quay con tu hú ra hiệu :

― Hôm nay mới thấy thật là vui trong lòng, hạnh phúc nhất là tất cả cùng tạo ra cảnh chung sống an lành, đa tạ đại huynh Bạch khẹc, quý bạn hạc, chiêu đãi một bữa tiệc vui. Nhân hôm nay tại hạ đề nghị sau cuộc vui, cùng nhau chuẩn bị lưu trữ lương thực khô để ăn vào những ngày tháng mưa to gió lớn.

Ngày mai đại huynh Bạch khẹc hướng dẫn quý bạn hạc hái tất cả trái cây chín mùi, đem đến tảng đá lớn phơi khô ba nắng, sau đó đem vào động lưu trữ, khi nào thích ăn thì tự vào lấy, như vậy trái chín muồi không rụng xuống đất, tiết kiệm phòng cơ khi thiếu, đây là của trời cho, quý huynh đệ thấy thế nào ?

Bạch khẹc và bầy hạc vỗ cánh đồng ý. Sau buổi dùng trưa người vật đồng vui, Hoàng Phi Bằng vì đam mê kho thuốc, chàng xin phép đi vào kho thuốc và lời chúc :

― Tại hạ chúc quý huynh tỷ, người và vật tự nhiên ăn ngon, chơi thật vui, tại hạ vào kho dược làm việc tiếp.

Hoàng Phi Bằng trở lại kho dược tìm kiếm những mẫu dược mới, chàng cố tình tìm phương thuốc giải huyệt đốc mạch mà không thấy, buộc lòng chàng phải phi thân lên ngũ giác đài đến trước bích Huyệt mục đạo, nhìn kỹ vào "Huyệt Pháp Lĩnh Nam", trong họa hình mới hiển hiện ra nguyên lý trị liệu. Những vị dược nào khó nhất thì tìm trên họa hình rồi cũng giải được, đến chiều Hoàng Phi Bằng trở ra đi thẳng xuống suối ôn truyền, kéo lên một khạp bánh bao nóng. Chàng mời huynh, tỷ, Bạch Khẹc và bầy hạc vào sảnh đường ăn bánh bao, tất cả ăn uống chung vui, người và vật diễn tả theo ngôn ngữ riêng, thế mà vẫn hiểu nhau được. Đêm đã tàn, người và vật vẫn chung vui, cuối cùng tất cả đồng ngủ lại trong sảnh đường.

Bạch Khẹc thức dậy rất sớm, gọi bầy hạc về đỉnh động :

― Chúng ta cùng say men như thế này là tình nghĩa đã khắc cốt ghi tâm, trong xương đã nghi mấy chữ "sống chết có nhau không hề phai" quý bạn hãy nhớ nhé ?

Bầy hạc gật đầu đồng ý, vâng lời Bạch Khẹc rồi bay về đỉnh động, trả lại sảnh đường cho loài người. Phi Bằng thức dậy, nhưng giả bộ còn ngái ngủ để tìm hiểu Bạch Khẹc cùng bầy hạc dụng ngôn ngữ gì trao đổi với nhau. Lúc này Phi Bằng mới biết Bạch Khẹc dùng tu hú miệng điều khiển hạc, loài Khẹc bắt chước rất tài tình, làm giả được tu hú quay, không khác gì mấy của Hoàng Phi Bằng, nếu nghe cho rõ chỉ khác một chín một mười. Phi Bằng suy nghĩ:– Cũng may Bạch Khẹc kết nghĩa tình huynh đệ, vả lại có liên hệ bí mật trong động này, nếu không đã làm hại mình rồi, thực tế mình cũng không có lỗi gì đối với Bạch Khẹc đại huynh, hy vọng mọi việc sống ở đây không tiết lộ.

Sáng nay Phi Bằng phải chuẩn bị lương thực, chàng phi thân thẳng đến thị trấn Phùng Ninh, mua mỗi tửu quán năm mươi bánh bao, tổng cộng được năm trăm bánh đủ loại, đem về cho vào khạp cất dưới đáy suối. Lệ thường sáng nào chàng cũng luyện tập phi thân cho gân cốt cương kiện, còn hôm nay chàng thay cho luyện tập bằng cách ra Huyện mua bánh bao đem về lưu trữ.

Huynh, tỷ họ Hoàng lên đỉnh động xem nơi ăn chốn ở của hạc, phát hiện loài mạt nhỏ ở trong cánh hạc con, chính loài mạt này làm trở ngại sinh tồn của hạc, hạc sinh sản rất mạnh, nhưng tử chứng vào lúc bắt đầu có lông măng, con nào vượt qua được thời kỳ này sống hơn trăm năm.

Phi Bằng phi thân xuống động vào kho dược, lấy thuốc trừ sâu bọ để vào ống tre nhiều lỗ nhỏ, sâu bọ và loài mạt bắt được mùi thuốc bay vào "vù vù…" chỉ ba khắc sau chàng xem lại không còn một con mạt mén nào trên mình những hạc con.

Hiện nay trong động có thêm hai mươi bốn hạc lông măng, nghĩ đến đây chàng mới nhớ qui luật sống chết của muôn loài có sự bù trừ, nếu sau này trong động có quá nhiều hạc thì dưới suối không đủ cá để nuôi, trên đỉnh cũng vậy không gian sống của hạc thu hẹp lại. Hiện thời trước mắt chàng phải lập thêm vài gian nhà mới cho hạc.

Huynh, tỷ họ Hoàng và Bạch Khẹc hiểu được những lo âu của Phi Bằng về đời sống của bầy hạc, tình cảm thông thương gắn bó, cũng là dịp tạo ra một phương trời chung sống mới giữa người và vật. Hoàng Phi Khải nói :

― Hiền đệ à, huynh bảo bầy hạc tạm xuống động sinh hoạt một ngày, có như thế thì chúng ta mới thiết lập được trang trại.

Hoàng Phi Bằng và Bạch khẹc tiếp ý kiến này, nói :

― Đại huynh có ý hay, quả là thông minh, nào cùng nhau thực hiện.

Bầy hạc đã xuống động, huynh tỷ họ cùng Bạch Khẹc thi nhau lấy cây làm sườn nhà, hướng dẫn Bạch Khẹc biết cách lấy dây buộc tạm sườn nhà, sau đó mới buộc lại cho thật chặt, quá nửa buổi làm được năm gian nhà thẳng tắp theo triền sườn núi trong động.

Huynh, tỷ họ Hoàng đồng phi thân ra khỏi động cắt Lác và Cói mọc theo bờ suối, bó lại đem về lợp lên sườn nhà, chỉ một ngày đã hoàn thành trang trại mới cho hạc.

Đến tối huynh, tỷ họ Hoàng chọn gian nhà lớn nhất làm tiệc khánh thành năm gian nhà mới. Bạch khẹc và hạc đi hái trái cây, Phi Bằng đem lên một trăm bánh bao chỉ, buổi tiệc linh đình, lần đầu tiên chàng lấy lá hoa Súng làm mâm, cuộc vui mừng đến khuya khoắt, huynh, tỷ họ Hoàng và Bạch khẹc ngủ lại trên trang trại hạc, người˗vật cùng đồng cảm nhận, sống trực tiếp mới thấy cần thiết lo cho nhau, tuy rằng vật kém về trí tuệ, hành động và khác hình thể, nhưng ở loài vất có tính chung thủy cố hữu. Tính ra Hoàng Phi Bằng cùng hạc chung sống hơn bảy năm qua, còn Bạch Khẹc cũng thế nhưng không chính thức ra mặt.

Bạch khẹc nhe răng cười nói :

― Làm nhà mệt lả, quý huynh, tỷ, đệ ngủ ngon một lèo, đúng là trai ngủ hồi sức mười lần, bây giờ còn mệt không ?

Hoàng Phi Khải cười đáp :

― Thưa huynh đã khỏe lắm rồi, đêm hôm qua đúng là "Ăn một mâm ngủ một chiếu".

― Đúng thế, quý huynh, tỷ, đệ tuổi trẻ làm việc vất vả, tuy mệt nhiều nhưng chỉ cần một giấc ngủ là hồi sức ngay, bây giờ huynh đệ ta xuống động nhé ?

Hoàng Phi Bằng đã thấy được tính chân thành của Bạch khẹc không còn dè dặt nữa, nhưng phải hỏi khéo léo mới gỡ ra từng bí mật một trong động :

― Thưa hiền Huynh, biết nói tiếng người từ lúc nào vậy ?

Bạch khẹc trả lời tự nhiên :

― Lúc ấy Sư phụ ngoài năm mươi, gặp huynh với cái hình hài bằng trái ổi xá lỵ, đúng mới một canh. Sư phụ đưa huynh về động này nuôi, dạy bút đàm trên không trung, học tiếng người, hằng ngày huynh chỉ ăn học, mãi trăm năm mới nói được tiếng người, sư phụ rất kiên nhẫn dạy học cho huynh, có nhiều lần huynh từ chối không học tiếng người.

Huynh, thưa với Sư phụ: "Con chỉ học bút đàm không học nói". Sư phụ buồn bã mấy ngày liền, không ăn không ngủ, huynh thấy tình thế như vậy phải chiều ý Sư phụ, từ đó tiếp tục học hai mươi năm sau mới nói được bập bẹ. Ngày thàng trôi qua như thoi đưa đúng sáu mươi năm, mới nói được lưu loát. Sư phụ hành hiệp khắp nơi, mang theo huynh, nhờ vậy huynh biết khá nhiều về thế giới giang hồ, ngày Sư phụ qui tiên, tuổi hạc hơn trăm mười canh. Từ ấy đến nay huynh sống cô độc đã ba mươi năm dư, huynh không còn giang hồ nữa, ở luôn trong động cho đến nay.

Một hôm có thất nhơn tình cờ chui qua lỗ chó dưới đáy suối vào động, huynh biết nhứt nhơn khó chơi được (Phù Hưng) vì vậy không tiếp, rồi vài năm sau cũng chính thất nhơn ấy vào động nhưng có một thiếu niên trẻ chính là Xá đệ ngày nay, lúc ấy huynh để ý có ít nhiều cảm tình với xá đệ, cuối cùng Xá đệ quyết định ở lại động Lạc Việt, nhờ vậy xá đệ khám phá võ học của Sư phụ, có những lúc xá đệ không hiểu bí pháp võ học thì chính huynh nói cho Xá đệ hiểu, đó là tiếng người của huynh phát ra.

Hoàng Phi Bằng xúc động chắp tay đáp lễ :

― Từ đây đệ hành hiệp ở đâu cũng đưa đại huynh đi theo, nhằm trợ lực cho đệ được không ?

Bạch khẹc nhe răng cười :

― Xá đệ đừng thi lễ nữa, hôm qua huynh có hứa rồi, đệ quên rồi hay sao, đệ sai bảo huynh làm việc gì cũng không từ chối .

Hoàng Phi Bằng vội đứng nghiêm trang, giọng nói kính cẩn từng tiếng :

― Đại huynh tốt với tiểu đệ lắm, à canh năm huynh đệ ta lên đường đến động Nam Khê Sơn, khi ra khỏi động Lạc Việt chỉ dụng bút đàm, đề phòng mọi bất trắc, hy vọng huynh hiểu ý đệ.

Bạch khẹc lúc nào cũng nhe răng, nếu không để ý tưởng cười, cho nên ngậm miệng nghiêm trang đáp :

― Huynh hiểu rồi, trước kia Sư phụ cùng huynh cũng dùng bút đàm, bây giờ gặp đệ cũng có ý đó, quả là vô sư lại hữu sư.

Hoàng Phi Bằng vui miệng nói đùa :

― Hiền huynh đang chửi đệ phải không, nói ai là vô sư lại hữu sư .

Bạch khẹc vội vàn cãi lại :

― Đâu có, mới nói nửa đùa nửa thật đó mà, hiền đệ hiểu nhằm rồi, nhưng thực tế là mỗ nói có sai đâu .

Hoàng Phi Bằng thúc dục :

― Bây giờ hiền huynh đi ngủ sớm, đệ và quý huynh tỷ đi vào sảnh đường lấy ít ngân kim để khi cần thiết phải chi tiêu, canh năm chúng ta lên đường, chúc đại huynh ngủ bình an.

Bạch khẹc cũng đôi lời chúc theo :

― Hiền đệ cũng bình an, sáng mai nhớ gọi huynh nhé, nếu để mỗ ở đây thì xem như động này bị tan nát hết đấy nhé ?



Lý Bình Trung, Trần Kiều Oanh phi thân lên động trên, chưa đầy một khắc đã thấy Hoàng Phi Khải, Lữ Thư, Trí Túc, Hoàng Phi Bằng đã đến trước, tất cả gặp nhau vui mừng đúng hẹn.

Hoàng Phi Khải vào đề hỏi liền không chần chờ :

― Quý huynh, tỷ, đệ thấy thế nào trong ba ngày vừa qua, ở động này có gì thay đổi không ?

Lý Bình Trung là người chịu trách nhiệm thiết lập động trên, đáp :

― Ngu huynh chỉ thấy dấu chân người để lại, nhưng không biết là ai.

Hoàng Phi Bằng ôn tồn nói :

― Đúng vậy, có dấu chân người ở động dưới lên động trên, người ấy mỗi ngày lên đây một lần. Chàng chỉ tay lên vách động nói tiếp:– Tam tỷ và nhị đại huynh vận dụng nhãn lực nhìn thật kỷ mới thấy bàn tay trái sáu ngón, đây là bàn tay của Độ Thiếu.

Hoàng Phi Bằng âm thầm vận công điều tức, hai tay xuất chiêu "Huyệt Đồ Khẩu" thổi lớp bụi lộ ra thấy rõ ba lớp chân người đi và nhiều bàn tay trái sáu ngón.

Tất cả đồng ngạc nhiên, Trần Kiều Oanh liền nói :

― Đúng là Độ Thiếu không sai, thế thì y lên đây để làm gì ?

Hoàng Phi Bằng đôi mắt chăm chú, suy nghĩ ra một điều bí ẩm, đột nhiên "hừ" một tiến nói tiếp:– Rất đơn giản, phải có lý do để y vẽ bản đồ trong động, theo như lời trước đây của Khải đại hunyh cho biết, y không phải là người tốt, nhưng phải tiếp nhận là vì không thể từ chối trước mặt Đinh An Thi, đệ cũng muốn dùng y vào việc tìm kẻ chủ mưu bày ra tên Độ Thiếu, bây giờ huynh tỷ cùng đệ ẩn mình vào đây sẽ thấy Độ Thiếu lên động, chú ý để y tự do hành động.

Độ thiếu bình nhiên lên động thấy không có gì để khả nghi, vẫn như ba ngày trước, tiến vào phía động kho lưu trữ vũ khí, Độ Thiếu tiếp tục vẽ một góc động rồi vội vã đi xuống.

Hoàng Phi Bằng cười thầm không nói lời nào, Trần Kiều Oanh hỏi :

― Thưa quý huynh, tỷ, đệ đúng là kẻ phản bội rồi, bây giờ đối xử với tên này như thế nào ?

Nhãn lực của Lữ Thư cũng không tệ, nhìn một hồi đã thấy ý định của Độ Thiếu, nên càng thêm tức giận, miệng cười lạt nói :

― Việc đầu tiên là vẽ một bản đồ giả, rồi tráo đổi bản đồ thực trong người của y, nhưng chưa rội chờ vài ngày nữa sẽ tráo bản đồ, công việc vẽ bản đồ giả do Trịnh đệ thực hiện, còn tráo do đệ Phi Bằng phụ trách.

Bạch Khẹc núp thân nhỏ bé bên bích động, nghe hết lời đối thoại của huynh, tỷ, đệ họ Hoàng, tự lòng nói:– Bạch mỗ đã hiểu ý của Lữ Thư, nhưng họ nào biết rằng khả năng tráo thư của mỗ chỉ trên đời này có một mà thôi . Nhưng họ muốn thằng Bạch khẹc này thực hiện đánh tráo đổi bản đồ này trên tám mươi năm trước mỗ đã làm như cơm bữa. Còn tên Độ Thiếu tay trái có sáu ngón quả là y làm phản rồi, dám vẽ bản đồ ở đây đưa cho người khác, tại sao còn để nó ung dung làm gì, chỉ cần thả một cánh bèo cám là bắt được hết ếch nhái.

Huynh, tỷ, đệ họ Hoàng đồng phi thân qua một hướng khác, sau đó mới đổi hướng vào cửa trước động, tiếp theo năm khác sau Hoàng Phi Bằng vào động. Huynh, đệ, muội vui mừng. Hương Trí Túc chạy đến nói :

― Hôm nay, tỷ xin gọi Bằng hiền đệ là Sư phụ được không ?

Hoàng Phi Bằng đứng nghiêm trang, với một giọng nói thong thả kính cẩn, từng tiếng đáp lễ :

― Tỷ Hương Trí Túc không nên xưng hô như thế, luyện tập võ học là việc chung của huynh, tỷ, đệ trong động mà, ở đây không ai là Sư phụ của Tỷ.

Hoàng Phi Bằng nói thầm:– Thực ra Công chúa Hương Trí Túc là Tẩu Tẩu tương lai của mình, ngày mai đội trời vá đất không chừng. Võ nhiệp trong động Nam Khê Sơn do Hoàng Phi Bằng truyền thụ, nay đứng trước huynh, tỷ, đệ chàng nghiêm nghị tuyên bố :

― Hôm nay là ngày khởi hành khảo hạch khả năng luyện võ học, tại hạ mời quý huynh, tỷ, đệ, muội tuần tự ra suối.

Chàng chỉ vị trí thứ tự đứng hàng dọc nhỏ trước lớn sau, Đào Trần Mẫn Trâm đứng đầu hàng cách Hoàng Phi Bằng hai trượng. Chàng ngồi trên phiến đá cạnh bờ suối điểm võ học nói :

― Mời thứ tự khởi động, quý vị dụng nhãn lực thấy từng hạt nước, phi thân độ cao, nội công nặng nhẹ, khi đã luyện tập như mỗ thì xem mọi vật có cũng như không.

Chàng âm thầm viết vào không trung báo cho Bạch Khẹc biết:– Tiểu đệ nhờ đại huynh nhảy qua nhảy lại sau thác nước đang chảy để thẩm định nhãn lực của mỗi người.

Bạch khẹc hiểu ý liền hành động đúng như Hoàng Phi Bằng nhờ. Bạch khẹc  ngạc nhiên lần đầu tiên thấy toàn là người trẻ tụ hội sống chung trong động rộng lớn, cũng chưa biết tương lai họ làm gì, chỉ biết họ là huynh, đệ của Hoàng Phi Khải và Hoàng Phi Bằng.

Đào Trần Mẫn Trâm nhìn vào suối một chập không thấy gì cả, đến trước Hoàng Phi Bằng thưa :

― Thưa Thúc phụ, nữ nhi chỉ thấy thác nước chảy từng sợi và như tấm vải lụa trắng đang phơi trên sào, ngoài ra không có việc gì khác lạ ạ.

Hoàng Phi Bằng cười ôn tồn nói :

― Nhãn lực của điệt nữ khá lắm, được rồi lui gót về vị trí cũ.

― Dạ, nữ nhi đa tạ Thúc phụ.

Đến phiên Đào Phụng Anh Tuấn, Trịnh Đình Thông, Đào Phụng Châu, Đào Phụng Anh, Đào Phụng Hiệp, Đào Phụng Thương, Độ Thiếu, Chu Hào, Chu Thiện, Chu Thông cũng trả lời như Đào Trần Mẫn Trâm.

Hoàng Phi Bằng phất nhẹ tay của Độ Thiếu như có vẻ ân cần, nhưng thực tế là để xem mạch huyệt và nhãn lực. Chàng tự nói thầm:– Đúng là nhãn lực của Độ Thiếu quá kém.

Đến phiên Đinh Anh Thi trả lời :

― Thưa đại huynh trong suối chảy có một vệt trắng, chỉ thấy một lần rồi biến mất.

Tiếp theo Lệ Thanh trả lời :

― Thưa đại huynh, thường ngày muội luyện tập đúng trong nhạc phổ, lấy hơi thở tại huyệt "đơn điền hầu", ca bằng nốt Thương, lời ca chảy theo sợi nước suối, nước chảy đến đâu âm hưởng đến đó, khi âm sắc gặp nước "lơi lơi" là biết trong suối có thay đổi, nhờ vậy để ý mới thấy được ba vệt trắng xuấn hiện trong nguồn suối.

Hoàng Phi Bằng cười khen :

― Muội lấy suối làm khí nhạc, đó là sáng tạo trong võ học, quả là đỉnh cao của âm nhạc không thể thiếu lời ca của muội, hôm nay muội lấy sợi nước làm nốt nhạc, lấy nhạc thay cho lời suối, suối chính là một phần âm nhạc thiên nhiên của nhịp hai đó vậy.

Xuân Giao trầm tĩnh nói :

― Thưa đại huynh, mỗi ngày đệ dụng nốt Pha luyện tập chẻ sợi suối để thấy xuyên qua bích núi, như hôm nay thấy một Bạch hầu chạy qua chạy lại ba lần.

Hoàng Phi Bằng đắc ý khen :

― Nhãn lực của đệ tốt lắm nhờ nhĩ lực mới phân biệt được nước, nước mở hình dung hiện tướng, đúng vậy trong cung Pha có cung Thương, hèn chi người nghệ sĩ lấy tiếng đàn vẽ tranh nhân gian.

Đến phiên Hương Trí Túc xưng hô nửa hư nửa thực :

― Thưa Sư phụ, trong suối có một con khỉ nhỏ màu trắng, chạy qua lai hai lần ạ .

Hoàng Phi Bằng giải thích :

― Nhãn lực của tỷ rất khá, hiện nay chỉ thấy được trong tối, nhưng ngày mai sẽ thấy được ngoài sáng, sau này tỷ đứng trên đỉnh núi nhìn về hướng sương mù để luyện nhãn lực đương nhiên sẽ có kết quả tốt.

Đặc biệt Lý Bình Trung, Trần Kiều Oanh, Lữ Thư, trình bày hoàn toàn rõ ràng :

― Đồng thấy Bạch hầu chạy nhảy, dùng rễ cây đu đưa qua lại trong bích suối.

Hoàng Phi Bằng không bình phẩm, chuyển hướng thử thách phi thân :

― Quý tỷ, huynh, đệ, muội đã luyện tập phi thân và nội công, nay mỗ muốn xem khả năng, xin mời thi thố.

Đào Trần Mẫn Trâm, Đào Phụng Anh Tuấn, Trịnh Đình Thông, Đào Phụng Châu, Đào Phụng Anh, Đào Phụng Hiệp, Đào Phụng Thương, Độ Thiếu phi thân lên nguồn suối, bị nước đẩy rơi xuống đáy suối.

Đến phiên Chu Hào, Chu Thiện, Chu Thông, phi thân lên nguồn suối, ngồi yên chỉ hơn tốp trước một khắc rồi cũng bị nước đẩy rơi xuống.

Đinh Anh Thi, Xuân Giao, Lệ Thanh, Hương Trí Túc, phi thân lên tuy nước chảy xiết vẩn khống chế giữ được thế thăng bằng hơn nửa canh, cuối cùng cũng bị nước đẩy rơi xuống.

Đến tốp Lý Bình Trung, Trần Kiều Oanh, Lữ Thư, nhờ có chiêu thức "Bát Quái Lĩnh Nam" vận dụng tối đa nội lực, thân thể mới ngồi trên mặt nước cứng như bàn thạch, tuy vậy cũng không bao lâu nội lực hao mòn yếu dần, cả bốn đồng rơi xuống suối.

Hoàng Phi Bằng đắc ý chọn được hai tốp để mở bách mạch, thông công lục phủ ngũ tạng chuẩn bị hành hiệp giang hồ, bỗng Trịnh Trường từ Phiên Ngung thành về động, chàng ung dung nói :

― Hôm nay tuy chưa phải lúc để vui mừng vì con đường võ học vô cùng tận, khi nào cũng mới, lúc nào cũng thay đổi, tại hạ xin lập lại như nguồn thác nầy đây, thấy nước ở dưới suối rất mềm mại, muốn phân chia ra bao nhiêu cũng được, nhưng có một điều phải biết nước ở nguồn thác là thể cứng rắn, một khối nước khổng lồ có thể san bằng mọi thứ trên đời này, nó có khả năng hóa tất cả thành bình địa, còn kim khí tuy thấy là thể cứng nhưng thực chất là thể mềm, quý huynh, tỷ, đệ đã hiểu nhiều về phép nhu cương, như tại hạ đây đã luyện tập được thì quý tỷ, huynh, đệ, muội cũng có ngày thành công, chỉ cần khổ luyện, hy vọng có ngày ấy.

Hoàng Phi Bằng mừng thầm:– Dù sao hôm nay cũng đã biết hết căn cơ của mỗi người, trong số người này gặp được bước khởi đầu tốt thì nó là điểm khởi thành mạnh mẽ cho mai sau. Khởi đầu không tốt dù có gặp được sư phụ kỳ tài cũng bằng thừa, nói chung đã có căn cơ tốt, hôm nay không hẹn nó cũng gặp trong tương lai. Chàng công bố cuộc thẩm định kết quả, đa tạ tất cả quý tỷ, huynh, đệ, muội khổ luyện.

Buổi cơm chiều Xuân Giao ngỏ ý :

― Thưa tỷ, huynh, đệ, muội hôm nay là ngày đoàn tụ gia đình Nam Khê Sơn, tại hạ cảm nhận được không khí tươi vui trong cuộc sống, tuy xa cách xã hội lớn, nhưng ở đây mới thực sự thế giới tình người, tuy không gian nhỏ mà chứa đầy ý nghĩa trong cuộc sống cho mai sau. Tại hạ sống ở đây hơn ba năm không hổ thẹn với kiếp sinh, đây chính là trường học lớn của những kiên cường, chí dũng. Đầy khả năng văn võ song toàn khiêm tốn, luôn luôn ép mình trong một bầu trời nhỏ hẹp của thế gian, chính vì thế tại hạ hài lòng, một kiếp sinh sống giá trị nhất lấy lương tâm vì xã tắc, tại hạ suy nghĩ đơn điệu như vậy, xin cả nhà đừng cười chê nhé ?

Tất cả đồng vỗ tay hoan hô vì mấy khi được nghe Xuân Giao phát biểu.

Lệ Thanh cũng nói đùa một câu xã giao :

― Ông trời cạy miệng ông cóc nói đấy.

Tất cả cùng vui cười hiểu ý Lệ Thanh, nói về mẫu người Xuân Giao khiêm tốn, trầm lặng, hành động có suy tư không bộc lộ, hôm nay chàng phát biểu rất xúc động, do tình cảm trong gia đình Nam Khê Sơn. Nhân dịp này Hoàng Phi Khải cũng bộc bạch tình cảm của mình để chia sẻ với Xuân Giao và huynh đệ trong động :

― Thưa cả nhà, đến lúc huynh, tỷ, đệ, muội cũng nên ra ngoài động một chuyến. Sáng mai chúng ta xuất động, chia ra làm nhiều nhóm, xin quý vị đi ngủ sớm, mọi việc đã có phó động chủ Lý Bình Trung lo liệu, chúc một đêm an lành.

Trong đêm Hoàng Phi Khải thận trọng lập lại đồ trận, từ động trên đến động dưới. Sau giờ điểm tâm Trịnh Trường đọc danh sách xuất động đầu tiên gồm có Hoàng Phi Bằng, Độ Thiếu, Đào Phụng và Thương Đào Phụng Hiệp. Tất cả vỗ tay tiễn đưa, Hoàng Phi Bằng ôm bên hông dưới cạnh xương sườn của Độ Thiếu, Đào Phụng Thương và Thương Đào Phụng Hiệp phi thân vào không trung. Huynh đệ trong động "ồ ồ …" lên một tiếng rất ngạc nhiên, chưa hề thấy sư huynh phi thân như hôm nay.

Hoàng Phi Khải đưa cho Trịnh Trường một gói vải màu vàng. Trinh Trường mở ra thấy những thẻ bài, chàng hiểu ý, nói :

― Đây là những thẻ bài lệnh "Bế động" xin quý tỷ, huynh, đệ, muội chú ý, khi ra khỏi động thì nhớ đường về, mất thẻ bài lệnh này xem như về động không được.

Trịnh Trường phân phát cho mỗi thành viên một thẻ bài lệnh, rồi nói tiếp:– Quý tỷ, huynh, đệ chờ vài canh nữa, Bằng đại huynh trở lại mới có đợt thứ hai xuất động, xin tất cả trở lại sinh hoạt bình thường.

Hai thời sau Hoàng Phi Bằng đưa Độ Thiếu đến làng Xá bên bờ sông Kỳ Cùng, nói :

― Hiền đệ à, ở đây chờ huynh một canh, huynh sẽ trở lại đón nhé ?

Độ Thiếu với nét mặt ẩn chứa ý phản phúc hiện ra, bằng một tiếng ừ khó nghe, để lộ chân tướng của một thiếu niên kém hiểu biết giang hồ, cử chỉ này làm sao qua được nhãn lực của Hoàng Phi Bằng. Bạch khẹc được lệnh bám sát Độ Thiếu với nhiệm vụ tráo bản đồ. Hoàng Phi Bằng, Đào Phụng Thương và Đào Phụng Hiệp tiếp tục lên đường chuyển qua hướng Tây.

Lúc này Độ Thiếu vui mừng tự nói ra lời:– Chim đã sổ lồng nào điên gì trở lại Nam Khê Sơn chứ.

Độ Thiếu vừa bước vào cổng trước nhà, vội lấy bản đồ ra xem lần cuối, miệng nở rộ nụ cười đắc ý "ha hà…" một mình nói :– Mọi việc nay đạt được nhờ mưu kế của Gia gia, như thần quỉ nhập cảnh tiên, còn học được một mớ võ học tả bánh lù nữa, nay ra khỏi động mà không ai biết chuyện hậu quả ngày mai sẽ đưa cả lũ Hoàng Phi Bằng vào cửa tử "ha hà…" Trong lòng của Độ Thiếu tự hào tưởng rằng sẽ giúp được việc cho La Tử Hiếu dâng đất Nam Việt cho Hán.

Thực ra Hoàng Phi Bằng đã thừa biết Độ Thiếu chính là La Tử Hiền con út của tướng Hán gian tế La Tử Hiếu lấy vợ Việt hiện sống tại Giao Chỉ, y giả làm thương gia, mỗi năm về Trung nguyên một lần bằng đường biển.

Độ Thiếu đi không trở lại động Nam Khê Sơn vì không có thẻ bài lệnh "Bế động" trước khi Hoàng Phi Bằng ra khỏi động phi thân hết nội lực, cho nên Độ Thiếu không thấy phương hướng chỉ biết dãy núi Nam Khê Sơn, nếu bỏ công đi tìm động Nam Khê Sơn thì hai đời người cũng tuyệt vọng vì Nam Khê Sơn có hơn hai trăm bảy mươi hai đỉnh, động nhiều không đếm hết, ngày nay động Nam Khê Sơn còn lập đồ trận đương nhiên hết phương tìm kiếm. Độ Thiếu an tâm cất bản đồ vào túi áo, Bạch khẹc nhanh tay lấy bản đồ chính ra khỏi túi áo, bỏ vào bản đồ giả. Độ Thiếu ung dung bước vào đại sảnh đường gặp lại người thân, La Tử Hiếu vui mừng cả nhà đoàn tụ. La Tử Hiền lấy bản đồ đưa cho cha.

La Tử Hiếu thấy bản đồ đôi mắt híp, miệng cười vui mừng, đưa mắt nhìn lại bản đồ lần cuối, quay lại nhìn vợ con khen :

― Hiền nhi của gia gia hay lắm, tuổi trẻ tài cao, nhận cực khổ để tìm ra Hoàng Phi Bằng. Trước kia nhà Hán ta bị Hoàng Hạc cản trở nay y đã chết rồi, nhưng tự dưng lại xuất hiện một Hoàng Phi Bằng, người này mới là kẻ thù bổn Quốc, nhiều lần cản trở tiến quân của Hán Đế. Nay nhờ Hiền nhi mới biết được nơi ở của y, ngày mai gia gia cùng hài nhi lên đường về Trung Nguyên bằng đường bộ, còn đường thủy thì không tiện.

Cũng may trên giang hồ chỉ biết Hoàng Phi Bằng, không ai biết Hoàng Phi Khải nếu có biết chỉ là một nho sĩ trói gà không chặt, chính La Tử Hiền ở trong động đã lâu cũng chỉ thấy Hoàng Phi Khải múa đi múa lại một vài bài quyền sơ đẳng.

La Tử Hiền, nghe La Tử Hiếu nói về lộ trình đi Trung Nguyên, ngạc nhiên hỏi :

― Thưa Gia gia di chuyển đường bộ thì lâu về Giao Chỉ, nên tìm phương tiện khác, di chuyển nhanh hơn được không Gia gia ?

La Tử Hiếu vỗ vai La Tử Hiền mấy cái thì biết tình ruột thịt cha con lấy gan đọ trời, cất tiếng cười khành khạch, nói:

― Hài nhi an tâm, ngày đi cùng về chỉ hơn một tháng mà thôi, trên đường đi có những việc phải phối hợp hành động. Tối nay gia gia mời tất cả người thân để chuẩn bị hành trang sớm mai khởi hành, hài nhi đi dùng cơm rồi ngủ sớm nhé ?

Trong sảnh đường Bạch khẹc ngồi trên tấm biển La Gia Thương, đã nghe hết mọi việc của cha con họ La. Đúng canh ba thấy hơn bốn mươi người vào sảnh đường, La Tử Hiếu giới thiệu họ tên tổng cộng mười ba huyện phủ nào là: Đại Lộc, Mông Tự, Ba Ba, Tịnh Hải, Đại Tân, Bình Dương, Thượng Tư, Minh Tha, Thắm Hợp, Ni Lộc, Hồng Hà, Mã Quang, Hồng Tự.

Bạch khẹc thấy cả bầy lủ bán nước hại dân chửi thầm:– Đúng là đồ quân quan ăn hại, chỉ vì danh lợi mà bán Bách Việt cho thằng La Tử Hiếu, tất cả bốn mươi tên lớn nhỏ trước sau gì cũng bị hiền đệ của mỗ thu thập hồn lẫn xác. Nếu biết trước thì tránh cho sớm. Trong khi Bạch Khẹc đang suy nghĩ xem cái cảm giác kỳ dị này do đâu mà có. Bỗng nghe tiếng La Tử Hiếu giục lòng tuyên bố :

― Thưa quý huynh đài, thời cơ đã đến chuẩn bị thăng quan tiến chức, vàng bạc hậu hỹ chảy vào kho của quý huynh đài rồi đấy. Tại hạ quyết định đi Nam Hải đến cửa Hổ Môn hội ý khởi sự, Bắc có đại Hán tiến xuống, Trung có các Phủ huyện nội ứng, Nam có quý huynh đài tiến đánh lên, nay đã có bản đồ và biết nơi ở của họ Hoàng tên Phi Bằng, quý huynh đài hiệp lực tìm mọi cách tiêu diệt y, mọi đắc thắng phía Nam nhất định về tay quý huynh đài.

Những quan huyện vỗ tay "ào ào" ủng hộ tiến hành cuộc chiến, tất cả đồng thề :

— Chúng tại hạ quyết định tuân lệnh tướng soái, hy vọng kế mưu này thành công .

Tất cả quân quan làm phản, vốn là tàn ôn tạp khấu, tà đức mỵ dân một bải phân bạc hạnh, họ giải tán trước canh Năm. Một đêm bí mật hoàn toàn Quỉ không biết, Thần không hay, chỉ có Bạch khẹc làm chứng. Sáng hôm sau cha con La Tử Hiếu hăng hái lên đường đến Hổ Môn. Bạch khẹc tiếp tục bám sát hành trình của La Tử Hiếu.

Hoàng Phi Bằng đưa Đào Phụng Thương, Đào Phụng Hiệp đến Đại Lộc, mục đích tăng cường nhân lực cho Đào Phụng Tiên, Trần Bạch Phương, Trần Bình Thành và Đào Phụng Hòa chuẩn bị trừ gian hùng diệt bạo. Gặp lại người thân ai cùng hăm hở vui mừng nói chuyện liên miên về nhân chánh, rồi chuyển qua chuyện quan trường, giang hồ. Đến chuyện gia đạo riêng tư được thổ lộ, nhất là khi đã tin cẩn người thân thuộc, cũng đến lúc Đào Phụng Hòa cho Hoàng Phi Bằng biết về thân thế của Đào Phụng Thương và Đào Phụng Hiệp, với giọng nói thật kính cẩn thong thả từng tiếng :

― Phi Bằng hiền điệt à, từ lâu chuyện gia đình của Thúc thúc khó nói hết lời thực, nay có nói ra cũng không ngại, vốn Thúc thúc có nuôi dưỡng hai lệnh tôn xem như con ruột, gọi nương tử của Thúc thúc bằng thẩm nương, do hiền tỷ gửi thác hai lệnh tôn, từ nhỏ nuôi nấng đến nay, đó là Đào Phụng Thương và Đào Phụng Hiệp tên họ chính thức Quách Tuyết Thương và Quách Tuyết Hiệp, còn một lệnh ái nữa nhưng không biết tên gì.

Quê quán Phiên Ngung thành, Bắc đường của hai lệnh tôn là Phùng Hoa Phấn, riêng tỷ phu qua đời sớm mà không biết ai là hung thủ. Ngày tháng tiếp theo trời không thương, Thúc thúc bị tai họa phải đem theo hai lệnh tôn về sống tại Nam Khê Sơn, lúc hoạn nạn tay chân là tình cảm không thể rời nhau được. Từ đó hai lệnh tôn lấy tạm họ Đào để tránh thảm kịch tuyệt hậu cho họ Quách, mãi đến nay Thúc thúc thấy đã ổn định mọi mặc và có dịp nói ra lời này. Hy vọng Quách Tuyết Thương, Quách Tuyết Hiệp tìm lại được mẹ và em đoàn tụ gia đình. Phi Bằng hiền điệt có ý kiến gì trong câu chuyện thảm thương này không ?

Phi Bằng lắng tai nghe hết mọi việc đã hiểu thấu suốt tình cảnh liên hệ họ Đào, họ Quách. Chàng đảo mắt nhìn Quách Tuyết Thương, Quách Tuyết Hiệp ngửa mặt lên trời về hướng Bắc mỉm cười nói :

― Thưa Đào thúc thúc, chuyến thăm viếng lần này mới hiểu rõ trái đất xoay tròn, nhị Quách hiền đệ tuy không nói ra cũng đã biết thập bát tú trong động có Quách Tuyết Băng chính là em ruột của Quách nhị đệ, còn thẩm nương Phùng Hoa Phấn nay vẫn bình an, một việc nữa Quách nhị hiền đệ cũng nên biết ngày không xa lắm Trịnh đệ là phu quân của Quách muội, hiện nay Quách muội phụ trách dịch trạm của Thập Bát Tú, riêng về võ học do Lý đại huynh, Trần tỷ, Trịnh đệ truyền thụ, còn tại hạ chuẩn thức phần võ học và kết nghĩa huynh muội tại Phiên Ngung thành, trước khi gặp cả nhà tại động Nam Khê Sơn, nói tóm lại tất cả là kiết. Những ngày kế tiếp báo hiệu nhiều điều tốt lành đến với chúng ta, hãy chuẩn bị lên đường và không cần trở lại làng Xá nữa vì tên Độ Thiếu đang trên đường đi Hổ Môn, huynh đệ về thẳng động Nam Khê Sơn từ đó Quách nhị đệ đi Phiên Ngung đoàn tụ với gia đình, sau đó sẽ có lệnh phối trí lại.

Huynh đệ họ Quách bái biệt cả nhà họ Đào, Trần :

― Chúng điệt nhi xin tam biệt Đào nội tổ, Trần nội tổ, Đào thúc thúc và Trần ca hẹn ngày tái ngô.

Cả nhà Đào, Trần tiển chân Phi Bằng ra đến sân, nói :

― Phi Bằng nhi an tâm, mọi trấn thủ ở đây đều tốt cả, chúc nhị Quách nhi đoàn tụ với mẹ và em, gửi lời thăm Quách nương nhé ?

Hoàng Phi Bằng, Quách Tuyết Thương, Quách Tuyết Hiệp vừa về đến động, cũng lúc có đại hạc đưa tin do Bạch khẹc gửi đến. Trịnh Trường thấy giản biên có kèm theo bản đồ của động Nam Khê Sơn và có lời dặn dò, không biết do ai nhờ hạc gửi đến, vội vàng đưa cho Hoàng Phi Bằng nói :

― Thưa đại huynh, đây là giản biên của huynh.

Hoàng Phi Bằng chưa xem đã biết tin của Bạch Khẹc gửi về :

― Nhân tiện Trịnh đệ đọc lớn cho tất cả tỷ, huynh, đệ, muội cùng nghe.

Trịnh Trường đọc: "– Huynh khẩn báo tin này để Xá đệ biết, bản đồ trong động huynh đã lấy được trong người của Độ Thiếu".

Nghe qua ai cũng ngạc nhiên chưa biết có việc gì đây. Trịnh Trường đọc tiếp: "Những gì mắt thấy tai nghe cũng như hành động của cha con Độ Thiếu sẽ báo tin sau. Trước hết huynh lập danh sách họ tên những quan phủ hiện diện tại nhà La Tử Hiếu, huynh đang bám chặt hành trình của cha con Độ Thiếu, cẩn bút Bk".

Lúc này trong động mới biết hết mọi sự thực của Độ Thiếu đích thực La Tử Hiền con của Hán gian tế La Tử Hiếu và người báo tin cẩn bút Bk là ai hay là biệt hiệu của một cao nhân nào đó chưa tiện xuất hiện .

Huynh đệ họ Hoàng không lấy làm tức giận, cũng không buồn phiền, không đánh trống la làng vì mọi việc có hậu ý ở trong, Hoàng Phi Khải mỉm cười:

― Tại hạ đã biết Độ Thiếu từ ngày đầu, nhưng chưa phải lúc trình việc này ra, nay thì quý tỷ, huynh, đệ, muội đã biết rồi, tuy Độ Thiếu chỉ lộ diện phần nhỏ, còn giản biên trên tay của Trịnh đệ mới là quan trọng nhất. Nói chung một ngày gần đây cá phải vào nơm, đương nhiên cái nơm phải rộng và tốt, cá cũng lớn để đưa cha con độ Thiếu vào nơm.

Hoàng Phi Khải vốn làm quan văn, viết tấu chương nội vụ của La Tử Hiếu gửi về triều đình Nam Việt và Phùng Nam Vương để chuẩn bị đối phó Hán gian. Đinh Anh Thi đã hoài nghi Độ Thiếu nhưng để lòng không tiện nói ra, nay mừng thầm liền chấp tay bái một vòng nói :

― Thưa, Khải đại huynh, quý tỷ, huynh, đệ thực ra ngày đầu đại huynh không muốn thu nhận Độ Thiếu vì đệ cho nên đại huynh mở lòng tiếp nhận, hôm nay tuy có kẻ gian tế nằm trong động Nam Khê Sơn, trước đây địch biết ta, nhưng ở khắc này ta biết địch, chỉ cần căn cứ vào hai dữ kiện. Một là thẻ bài lệnh "Bế động", hai là tin tức giản biên cẩn bút Bk gửi đến Phi Bằng huynh rất giá trị về an ninh cho động.

Thập Bát tú đồng ý nhận xét của Đinh Anh Thi và xem Độ Thiếu là kẻ phản bội Nam Khê Sơn. Lý Bình Trung liền có suy nghĩ mới, lựa lời tạo lòng tin :

― Thưa quý tỷ, huynh đệ lai lịch kẻ gian tế nhỏ đã đi rồi, từ đây không còn cản trở sinh hoạt của "Hưng Việt Xã", việc Độ Thiếu không còn quan ngại. Khải đại huynh dụng kế trừ kế rồi, xin quý vị hãy chuẩn bị nỗ lực và hành động bắt ổ gian tế lớn nhỏ và ổ tham ô quan lại, cường hào ác bá, từ nay chúng ta vạch ác trừ gian, trừ mạnh hiếp yếu. Chàng chậm lại dò lời, rồi nói tiếp:– Thưa Khải đại huynh chúng đệ nhất tề tinh thần sở chí, kim thạch chi khang.

Hoàng Phi Khải đôi mắt tia ra luồng nhãn quang nghiêm nghị,  Còn Trịnh Trường trầm giọng đọc tiếp phần cuối giản biên:"– Trên đường đi cha con Độ Thiếu đang tiếp xúc với bảy gian tế ở Quế Lâm, huynh gửi cho đệ họ tên của chúng và địa chỉ nơi cư ngụ".

Hoàng Phi Khải viết tấu chương thứ hai gửi Nam Việt Vũ Đế, Phùng Nam Vương, còn Hoàng Phi Bằng viết giản biên gửi Trần Bình Thành và Đào Phụng Hòa. Hẹn hai ngày sau sẽ gặp tại phía Nam chân núi Nam Khê Sơn, bàn việc xuất binh đánh huyện phủ Đại Tân.

Trịnh Trường đưa ra một danh sách liên lạc với Cần Lĩnh Nam Giang Bắc gồm có Trịnh Đình Thông, Chu Hào, Đào Phụng Châu. Liên lạc Cần Lĩnh Nam Giang Trung có Chu Thông, Chu Thiện. Liên lạc Cần Lĩnh Nam Giang Nam tại làng Thông huyện sông Hồng có đại huynh Xuân Giao, hiền tỷ Lệ Thanh và Đinh Anh Thi, quý huynh tỷ đệ muội tất cả chờ đại hạc đưa đến nơi qui định, riệng đại tỷ Lữ Thư, hiền tỷ Hương Trí Túc đi cùng Khải đại huynh, đặc biệt người điều hợp tại Nam Khê Sơn sẽ cho biết sau khi tiểu hạc đưa tin.

Trịnh Trường nói tiếp:– Hiền đệ Phụng Anh Tuấn đến huyện Ba Ba tìm hiểu tình hình phủ huyện này khi đến nơi sẽ có đại huynh Trần Bình Thành trợ lực. Chú ý tất cả mỗi nhóm được cung cấp một tiểu hạc để liên lạc với động Nam Khê Sơn, do Bằng đại huynh trực tiếp điều động. Còn lại Đào Phụng Anh Tuấn, Đào Trần Mẫn Trâm, phụ việc cho Khải và Bằng đại huynh. Nhớ đeo thẻ bài lệnh "Bế động" trước ngực để trong áo, khi sử dụng tiện lợi và không bị mất, nếu mất thẻ bài xem như mất người, tất cả chuẩn bị ba mươi khắc sau xuất động.

Hoàng Phi Khải tiếp nhận chiếu chỉ của Nam Việt Vương và Phùng Nam Vương:"– Chiếu lệnh Nam Việt Vương Phùng Nam, ai cản trở hành hiệp của Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Nam sẽ bị chém trước tấu sau".

Một con hạc khác bay xuống động, Hoàng Phi Khải tiếp nhận đúng là chỉ du Nam Việt Vũ Đế:"– Trẫm ban chiếu chỉ này, nếu có kẻ cản trở hành hiệp của Cần Lĩnh Nam xem như phạm phải làm phản, thay mặt triều đình chém trước tấu sau, ấn ký Nam Việt Vũ Đế".

Hoàng Phi Khải nghiêm nghị đứng trung tâm động tuyên bố :

― Kể từ thời khác này Hưng Việt Xã có chiếu chỉ của Hoàng đế, nhất định phải vận dụng đúng khả năng, chiếu chỉ được xem là binh tướng trong tay.

Đúng giờ xuất động Nam Khê Sơn, Thập Bát tú phi thân ra khỏi động như những con đại hạc bay nhiều hướng đi tìm mồi, những bàn tay thay cho đôi cánh vẫy chào hẹn tái ngộ. Năm tốp thanh niên xuất động lần đầu, chuẩn bị tung hoành thỏa chí tang bồng của kẻ làm trai.



Trịnh Trường trình bày những ngày qua tại dịch trạm Phiên Ngung thành cho huynh tỳ đệ còn lại cùng nghe :

― Tình cờ muội Quách Tuyết Băng phát hiện được nội vụ này xim ra rất quan trọng. Vào một buổi sáng canh tư Tô Hà Hải đi ra ngoài bách bộ, cứ mỗi buổi sáng ông ấy thay đổi dung dịch thuật khác nhau, vốn muội Quách Tuyết Băng thấy từ lâu Tô Hà Hải có những hành động khó hiểu, cho nên bám theo để muốn biết sự thực, cũng như những sự kiện Phiên Ngung thành liên miên mất an ninh vào canh tư rất là trùng hợp, từ đó muội Quách Tuyết Băng bám chặt không rời hành động của Tô Hà Hải, Tô Hà Cúc, Đinh Phi Long và Tô Hà Bích.

Nửa tháng qua đệ được Lý đại huynh cử về dịch trạm theo lời yêu cầu của muội Quách Tuyết Băng. Từ đó khám phá nhiều việc bí ẩn mà lâu nay cha con, ông cháu bán đậu Hủ bảy món, chính là Lư Tân Hải và Lư Hoa Hồng Cúc, Miên Đài Tinh, Lư Hà Bích, có bí danh ( Tô Hà Hải, Tô Hà Cúc, Đinh Phi Long, Tô Hà Bích ) tất cả là người Hán ẩn danh hai đời làm gian tế. Họ rất khôn ngoan biết nhiều việc Phiên Ngung thành, ngoài ra họ còn có một đường dây gian tế lớn không ai ngờ được, cả gia đình này lại có tính tham lam quá lớn, như cướp tài sản, giết người đốt nhà của họ Giang, Trương, Đào, Mai, Trần, Lê hiện nay nghe nói Lê Trung Mẫm và Giang Bình còn sống nhưng không biết ở đâu !

Trước kia chúng ta vì có lòng nhân đạo nhưng vô ý để chuyện nhỏ của gia đình Tô Hà Hải nhập vào dịch trạm cho nên lâu ngày nó mọc rễ khắp nơi, nay muốn trừ khử phải thận trọng.

Lý Bình Trung nghe qua có phần lo âu :

        ― Xem ra thần sắc trong cách nói của Trịnh đệ nghiêm trọng thế à ?

        Trịnh Trường xác định lời nói có thực :

― Thưa đại huynh, không phải thế mà phải nói là nghiêm túc.

Trần Kiều Oanh hiểu được nỗi lo âu của Trịnh Trường nói theo :

― Trịnh đệ tiếp tục trình bày hết hầu sáng tỏ nội vụ nhà họ Tô .

Trịnh Trường trình bày tiếp :

― Tiểu đệ biết nhiều nhưng nói không thể hết lời, quý huynh, tỷ cũng phải để lòng bảo vệ thanh danh của mình và diệt trừ kẻ gian tế Hán, trước đây họ bưng bít mọi việc còn xem huynh, tỷ, đệ của mình là tuổi thiếu niên không có kinh nghiệm giang hồ. Bức tường nhà họ Tô đã đến lúc phải cần thông gió rồi, dù có khôn lắm lâu ngày cũng phải lộ, như Tô Hà Bích đi thông dâm với kẻ đồng đảng, sau đó mang thai nhi được hai tháng, sợ Đinh Phi Long phát hiện, mới sử dụng thuốc phá thai. Toa thuốc này vốn trong hậu cung nhà Hán gọi là thuốc "Thai Nguyên Ẩm", thực tế là thuốc an thai bổ khí, bổ huyết rất tốt, tuy vậy mà nó có vấn đề, từ năm vị thuốc như Nhơn sâm, Đường qui, Đổ trọng, Bạch thược và Thục địa. Những thuốc này đều đúng nhưng lại thêm vào hai vị thuốc không có liên can vào nhau, còn có tương phản nữa như Lưu kỷ, Kim ngưu tử công dụng của nó hoàn toàn khác nhau. Lưu kỳ đắng không độc chuyên trị hạ huyết cầm đao, đồng thời còn trị bệnh sản hậu, vốn không uống trong lúc đang thai kỳ, đáng sợ nhất là vị thuốc Kim Ngưu Tử vị đắng kiết hàn, cho nên có tên là "Tận diết hùng liệt" làm mất nguyên khí khiến khí huyết bị thương, người có thai kỳ băng huyết thai nhi xuất. Mẫu thân muội Tuyết Băng thấy xác thuốc sau vườn rồi đem đến thầy thuốc xem mới khám phá được, nói tận cùng Tô Hà Bích hưởng thụ chiên luân chi lạc.

        Còn về Đinh Phi Long cũng không còn tha thiết làm ăn, thường vui chơi trong lữ điếm nhất dạ đế vương, trên thân mang theo chứng bệnh nghiện ngập. Cửa hàng đậu hủ bán lại cho muội Tuyết Băng, hiện thời có hai nữ, ba nam làm phụ, ở địa chỉ này cho chúng ta thấy rất rõ bộ mặt thực của giới cửu lưu tâm giao, rồng rắn hổn tạp có những người xi tình, có những kẻ lưu manh, những thứ người như thế này Trịnh đệ đều đã gặp qua.

Riêng thúc phụ Trịnh Thành quản lý Phong Lưu Tửu Lầu phát đạt, cũng là nơi cung cấp tin tức chính xác nhất hiện nay. Những đại nho người Hán đầy bụng văn thơ chọn ở đây trao đổi, lời nói hành động của họ như gió bay cỏ rạp, có tầm ảnh hưởng lớn cũng là nơi thấy lợi lớn đối với sĩ lâm hồng tử Nam Việt nhưng hô không thấy sự thiệt hại ho sĩ về sau, ngoài ra còn có một số người ăn theo miệng thuyên chuyên khoác lác nhưng không độc ác, trái lại có người thâm trầm lại đưa mối họa đến người khác, cũng có người trên nụ cười ôm đầy huyết hận và trên nụ cười có thủ dao găm.

        Lý Bình Trung hình dung về những gian tế Hán để cho mọi người nhận diện, nói :

― Căn nguyên của nó, trải qua một quá trình tìm hiểu, nay đã rõ thực trạng của Tô Hà Hải muốn những gì rồi và cần biết y hoạt động sâu rộng đến đâu. Ai là người đứng đầu những hoạt động phi nghĩa của y . Chúng ta dựa vào hiện trường làm gốc và không thể gây sợ hải, hiểm họa đến người khác. Tỷ, huynh, đệ đang gặp phải vô cùng to lớn ngay từ bên trong dịch trạm, đây là việc phải trừ cho sạch, không nên để vướng bận về sau.

Hoàng Phi Bằng nắm được then chốt nội dung vấn đề, liền nói :

― An tâm bây giờ Tô Hà Hải, Tô Hà Cúc, Đinh Phi Long, Tô Hà Bích như khúc gỗ trôi trên mặt sông, còn tên gian tế La Tử Hiếu mới đích thực nước xoáy dưới lòng sông, gỗ nổi tránh được, nước xoáy ngầm khó tránh. Thực ra huynh, tỷ, đệ quen họ lâu ngày nhưng không thể nào gọi là hiểu họ, tuy vậy cũng có người dù mới gặp nhau chỉ cần nhìn trong ánh mắt là hiểu ý người, đó mới gọi là thân nhau. Nói cho cùng trên đầu người có một mảnh trời, to hay nhỏ tùy theo khả năng và ý chí, kết quả tốt sấu do người ấy quyết định. Sách có câu "Người dành mặt mũi, Trời dành nén hương" nhưng đối với nhà họ Tô thì đã đến lúc bất tha.

  
    Trịnh Trường phân tích thêm để Hoàng Phi Bằng thấu triệt nhà họ Tô :     

― Trước đây gia đình Tô Hà Hải chưa có điều kiện thì lòng người khép kín, đến khi có dịp mới biết lòng cao quí hay thấp hèn đều lộ ra hết. Con người mà, một khi bị tiền nô lệ là tục, tiền bị người nô lệ là cầu, tiền bạc do đâu mà có bởi làm ra từ nhiều nghề khác nhau như Lạc dân buôn tảo bán tần, văn nho thư thi phú, bút họa, quân binh khí, quan mã tham ô. Trái lại họ Tô vì tiền vào không đổ mồ hôi cho nên bịt mắt để lộ chân tướng làm gian tế Hán và gia đình hư đốn, đó là kẻ không đáng có mặt trên thế gian này.

Hoàng Phi Bằng lấy quyết định :

― Tốt lắm từ thời khác này Lý đại huynh, Trần hiền tỷ, Trịnh đệ, nhị Quách đệ ( Đào Phụng Thương, Đào Phụng Hiệp ) đi Phiên Ngung thành, sau khi mắt thấy tai nghe thì ra tay hành động, nhất là tóm hết đồng đảng của họ Tô.

Lý, Trần, Trịnh, hai anh em họ Quách cáo biệt Hoàng Phi Bằng :

― Hẹn huynh, đệ ngày mã đáo thành công.

Năm thân thủ phi nhanh ra khỏi động đi về hướng Bắc.
Huỳnh Tâm
E–mail tác giả: huynhtamh4@gmail.com


Hồi 3
Xuất thân đao kiếm phục bào gió chen

— Phương Trời Bách Việt, có tất cả 20 chương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét