Kiếm Khách Giang Nam - Chương Mười ( Huỳnh Tâm )

Thanh xuân muôn chí tang bồng

Huynh đệ kết nghĩa của Hoàng Phi Bằng đồng nghĩ thầm:– Khải đại huynh nói chính xác, không khác nào người đã cằm kiếm và phổ trên tay. Hoàng Phi Bằng thử đặt vấn đề :

― Thưa đại huynh, như vậy đại huynh có thấy "Tam thanh kiếm" đó chưa ?

Hoàng Phi Khải thoải mái trả lời :

― Một khi đã biết đến nó, tuy tay chưa cằm kiếm, nhưng trí tuệ đã cằm rồi, nếu thích thì luyện không khó, khi ấy trên tay một que củi mục cũng là "Tam thanh kiếm" vậy.

Hoàng Phi Khải mở ra thế giới thư pháp, cả nhà lạc hồn mê mẩn. Hoàng Phi Bằng, Lý Bình Trung, Trần Kiều Oanh, Trịnh Trường, đồng khoanh tay bái phục đại huynh :

― Thưa đại huynh, đúng là chúng đệ đi trong bóng đen không thấy đường sáng, trên tay đã có "Thượng thanh kiếm" và phổ, còn có phổ Thái kiếm nữa, thế mà vẫn chưa biết cách dùng cho hết sở trường của kiếm.

Hoàng Phi Khải vui mừng nói :

― Thì ra quý đệ đã có "Thượng thanh kiếm" và "Thái thanh kiếm" rồi à, tốt lắm, hai hiệp một thì "Ngọc thanh kiếm" phải về một nhà. Tại hạ thử hỏi quý huynh đệ khi cằm que củi mục rồi tự tưởng "Thượng thanh kiếm" đương nhiên tự nó lãnh hội được. Nếu đã có "Thượng thanh kiếm" mà chưa biết lý lẽ trong ấy thì vất vã lắm mới trở thành danh kiếm, còn tệ hại hơn không có que củi mục.

Hoàng Phi Khải khi nói về Thư pháp, Binh pháp, Kiếm pháp không khác nào sức mạnh của con sông có tiếng reo của thiên nhiên đã định và có người sống trong đó, linh thiên, kỳ ảo nước chảy hoài hóa hồn nghe. Chàng cao hứng gọi Hoàng Lữ Thư :

― Ngu huynh nhờ muội đi pha một bình búp trà Ô Mai thật nóng, để ngu huynh giải võ học cho muội nghe nhá.

Hoàng Lữ Thư đứng lên vừa đi vừa dạ :

― Dạ, thưa đại huynh tiểu muội đi đây, kính vâng lời ạ.

Cả nhà ai cũng cười thành tiếng vì Hoàng Lữ Thư lâu nay thường sai bảo Hoàng Phi Khải, lúc vui buồn đem đại huynh ra đánh đập làm tiêu khiển, hôm nay trở chứng bị sai khiến, ngoan ngoãn ai thấy cũng lạ, không ai biết từ lúc nào Hoàng Lữ Thư chỉ vâng lời Gia gia, Mẫu thân và Hoàng Phi Bằng.

Hoàng Lữ Thư bưng khay trà búp Ô Mai nóng hổi, từ xa mùi thơm của trà đã vào sảnh đường thưa :

― Thưa đại huynh, trà và có cả bánh đậu phụng nữa, mời Gia gia, Mẫu thân quý huynh, tỷ, đệ cùng dùng.

Hoàng Phi Khải kể tiếp :

― Cảm ơn, Lữ Thư tiểu muội, huynh uống chung trà này sẽ động mãi trên đầu lưỡi rồi từ thấm vào cuốn cổ sẽ lưu lại vị đắng ngọt h ôm nay. Chàng nói tiếp :– Muội có biết không, ngu huynh luyện võ học để l àm gì ?

― Dạ thưa, muội không biết ạ.

― Ngu huynh vì tiểu muội, đôi khi tấy muội vui mừng cũng khóc, buồn cũng khóc, sao mà nhiều nước mắt thế, cho nên huynh muốn làm trò tiêu khiểm bằng những cú đấm với sức chịu đòn túi bụi đó, rồi một ngày không thể chịu đòn mãi, mới có ý tìm một thư pháp nói về võ học "Đả thâu lượng" do một đạo sĩ tu Tiên sáng tác gồm mười hai thức, hai mươi bốn chiêu, sau khi ông qua đời không có truyền nhân, may mắn trong hai mươi ngày ngu huynh tìm được võ học này, thế là tha hồ để cho tiểu muội muốn đánh đá cách nào cũng được, muội còn nhớ mỗi lần ngu huynh bị muội đánh cho đến khi tay muội mỏi mệt mới thôi, còn ngu huynh vẫn ngồi đọc sách tự nhiên xem như không biết gì cả, đó là "Đả thâu lượng" mà đạo sĩ tu Tiên tên Vô Lượng để mặc đời, chỉ tiếp nhận cái nhân thiện Vô thượng, còn nữa huynh, muội và đệ cùng quan hệ huyết thống là do ông trời ban cho, bởi vậy cần chia sẻ cho nhau. Nhân hôm nay có Phi Bằng hiền đệ là người võ học cao nhất, thử xuất quyền để xem có chuyển ngu huynh được không, chú ý quyền xuất càng mạnh càng tốt.

Hoàng Phi Bằng lấy làm lạ cũng xin xuất chiêu thử xem :

― Đai huynh, đỡ thử một quyền "Bích phong hỏa" trong "Công Quyền Lĩnh Nam" nhưng đại huynh phải ngậm trước viên "Khí hường đơn" này đã, có như vậy thân thể của đại huynh vô sự.

Hoàng Phi Khải miệng nở nụ cười thương em cảm động nói :

― Không có sao đâu, hiền đệ cứ an tâm, thi triển đi đừng lo ngại.

Hoàng Phi Bằng nghĩ thầm:– Nếu có gì thì đại huynh của mình chết sống không biết thế nào. Chàng vội hoảng sợ nói :

― Tiểu đệ không xuất chiêu được, trước bản năng thân thả xuống, đành phải thua đại huynh về phương diện này.

Hoàng Phi Khải hiểu ý Hoàng Phi Bằng nói :

― Hiền đệ chưa thử mà đã sợ ngu huynh chết à, không sao đâu.

Hoàng Phi Bằng nghe nói vậy liền đề nghị :

― Tiểu đệ chỉ xuất một thành công lực thôi, nếu đỡ được cũng đã tốt lắm rồi, mời đại huynh đỡ.

Quyền xuất trúng vào Hoàng Phi Khải phát ra một tiếng "xịt" cả nhà ai cũng bị ngộp thở choáng váng rợn rợn trong người, như thể trở trời lạnh và mưa tuyết đóng thành băng, Hoàng Phi Khải vẫn bình nhiên.

Hoàng Phi Bằng không chần chờ vội hỏi :

― Thưa đại huynh, quả thực võ học "Đả thâu lượng" của đại huynh đã đến trình độ cao đỉnh, tiểu đệ không ngờ.

Hoàng Phi Khải cười rồi khẻ nói :

― Ngu huynh chỉ có "Đả thâu lượng" để làm vốn, người muốn hại ngu huynh cũng khó lắm và ngược lại cũng thế, nói về kiếm nhà mình thì ngu huynh luyện tập thành thục, nhưng không sử dụng đến, Gia gia và Mẫu thân cũng đã hiểu mục đích của ngu huynh chỉ vì tìm hiểu thư pháp binh pháp và võ học, ngu huynh chỉ thổ lộ làm vui trong nhà mà thôi.

Lý Yến Hồng bước vào sảnh đường, mời cả nhà :

― Thưa phu quân cùng các hài nhi đi dùng bữa.

Sau buổi dùng cơm đến tuần trà cả nhà luận chuyện giang hồ rồi đến luận võ học họ Hoàng. Người hạnh phúc nhất là Lý Yến Hồng (Hiệp Phương Yến) vì bà lúc nào cũng muốn không khí an lành, ấm cúng và được bảo vệ hạnh phúc gia đình.

Hôm sau Hoàng Phi Bằng luyện võ cho Hoàng Lữ Thư, riêng Hoàng Phi Khải lúc nào cũng ở trong thư phòng ít ra ngoài trừ khi dùng hai bữa cơm sáng chiều và đi ngủ.

Hoàng Phi Bằng hỏi Hoàng Lữ Thư :

― Từ ngày tứ họ Lý, Trần, Trịnh, Quách về nhà mình ở, tỷ tỷ có những suy nghĩ gì thế nào ?

― Tỷ tỷ thấy tứ huynh, tỷ, đệ, muội ấy cũng rất mến thương lắm, tỷ thương đệ bấy nhiêu thì thương họ cũng thế, nhưng lạ thay tỷ chưa bao giờ nghe họ nói đến võ học.

Hoàng Phi Bằng cười nũng nịu với Lữ Thư nói :

― Tại vì tứ huynh, tỷ, đệ, muội là kết nghĩa xem như cùng quan hệ huyết thống, họ kính tỷ cho nên không dám đến gần.

Hoàng Lữ Thư cười nói :

― Thảo nào tứ huynh đệ ấy sợ tỷ, như bà cọp cái vậy, thực ra cả nhà đã biết trò chơi của tỷ, là chỉ đánh đại huynh thôi, tỷ chỉ đùa cho vui, chứ đâu có ý gì, có lúc đại huynh còn giả bộ khóc ra nước mắt nữa, đại huynh giả như thực hay lắm, khi nào đại huynh không giả bộ thì tỷ đánh mạnh tay, thế là đại huynh giả bộ khóc, tỷ rất thích chơi như vậy, tỷ cũng biết thương đại huynh, hôm nào đại huynh giả bộ hay thì tỷ đi nấu nước trà và lấy bánh để trong thư phòng cho đại huynh dùng, tỷ gọi đây là phần thưởng sau khi khóc.

Hoàng Phi Bằng nghe Hoàng Lữ Thư nói vậy cũng cười :

― Thưa tỷ tỷ, tính thật là kỳ quái, xin từ đây đừng phá đại huynh nữa, đại huynh vì quá thương tỷ tỷ cho nên phải nuông chiều để làm cho tỷ tỷ vui, nay đệ mạo muội đề nghị như thế này không biết tỷ tỷ có chịu không ?

Hoàng Lữ Thư vội hỏi :

― Đề nghị chuyện gì tỷ tỷ cũng nghe theo không cãi đâu, nói đi nào.

― Từ đây tỷ tỷ luyện võ với đệ, khi nào không có đệ thì luyện võ với Lý huynh, Trần tỷ, Trịnh đệ và cả Quách muội. Tỷ tỷ nhớ thường đến thư phòng đọc thư pháp với đại huynh, ngoài ra tỷ còn phải nhờ Gia gia, Mẫu thân hướng dẫn luyện nội ngoại công, có như vậy tỷ mới xuống núi giang hồ được.

Hoàng Lữ Thư cười rộ nói :

― Hiền đệ đã nói sai rồi, khi tỷ tỷ đi chợ Cửu Chân tức là ra khỏi nhà, không khác nào đã xuống núi giang hồ rồi ư, như vậy chỉ còn biệt hiệu nữ hiệp khách gì đó… là được hành hiệp, trợ khó cứu khổ "ha hà…".

Hoàng Phi Bằng cũng cười theo nói :

― Thưa tỷ tỷ giang hồ không thể định nghĩa như thế được đâu, thôi thì ở nhà trông nôm hộ cháu Lý Trần Minh của mình đi, Trần tỷ không quên ơn tỷ đâu. Nhân đây đệ gửi lại nhà hai con hạc nhỏ để đưa tin tức đến cho đệ. Tỷ tỷ không cần phải nuôi hạc, vì hạc tự biết đi tìm mồi để ăn, đệ gọi hạc xuống để làm quen với tỷ nhá.

Hoàng Lữ Thư vui mừng khôn tả nói :

― Tốt lắm có hạc để đưa tin thì hay tuyệt, cón việc chơi với bé Lý Trần Minh, đệ đừng có lo chi cả hy vọng sau này tỷ sống thế nào thì cháu cũng như vậy .

Trần Kiều Oanh đồng cười nói :

― Nếu cháu Minh như cô mẫu Lữ Thư thì cái nhà này sẽ bay tróc mái.

Tính ra Hoàng Phi Bằng về nhà được mươi ngày, đến lúc phải đi xa, chàng tam biệt cả nhà thưa:

― Thưa Gia gia, Mẫu thân, đại huynh, tỷ tỷ. Hoàng hôn này Phi Bằng nhi cùng với tứ huynh, tỷ, đệ, muội đi Truờng Sa có thể đầu tháng sau mới về.

Hoàng Phi Chỉnh tự nhũ thầm :– Dù sao Hoàng Phi Bằng đã trưởng thành, cho nên không còn lo âu gì nữa. Còn Hoàng Phi Khải vốn thương em dặn bảo đôi lời :

― Hiền đệ và tứ huynh đệ Trịnh, Trần, Lý, Quách đi ra ngoài đừng chạm nhau với người đời nhá, tứ huynh đệ còn nhỏ, dù đã có võ học nhập thánh cũng không biết hết giang hồ lắm hiểm ác .

Hoàng Lữ Thư đôi mắt hơi ướt mi, vướng đôi hạt lệ khẻ nói :

― Phải chi tỷ tỷ đi với ngũ huynh đệ thì hay biết mấy, tỷ tỷ sẽ lo cho ngũ huynh đệ được ăn no ngủ ấm. Ngũ huynh đệ nhớ về sớn nhá, đừng để tỷ tỷ mong chờ ?

Tứ huynh đệ Hoàng Phi Bằng cúi đầu bái tam biệt và chúc sức khoẻ cả nhà. Hoàng Phi Bằng lấy trong túi áo con Tu hú gỗ làm hiệu, một đại hạc đáp xuống cách mặt đất ba trượng, chàng phi thân lên lưng hạc bay về hướng Bắc, vẫy tay hẹn hội ngộ. Lý Bình Trung, Trịnh Trường, Quách Tuyết Băng di chuyển bằng tuyết mã, còn Trần Kiều Oanh ở lại nhà. Có những lúc Hoàng Phi Bằng cho đại hạc bay thấp, dùng mảnh da bò làm loa nói xuống. Chàng muốn biết về sinh hoạt trong mấy tháng xa cách về tình hình Phiên Ngung thành cũng như ở Quế Lâm hỏi :

― Quý huynh, tỷ, đệ, muội cho tại hạ biết tường tận tình hình của Thiếu Quân đến nay như thế nào ?

Gió thổi quá mạnh Lý Bình Trung nói to :

― Huynh cùng Trịnh đệ, đến doanh trại Thiếu Quân cho hai đại hạc bay lượn quanh ba vòng, vẫy tay chào các thành viên trong trại, rồi cho hạc đáp xuống, chỉ cần năm khác toàn thể tụ tập trước đại kỳ có kỷ luật, huynh đệ được Thiếu Quân tiếp đón trọng thể, khi vào trung tâm hội trường lộ thiên, nhìn qua huynh đệ ấy mới nhận ra hình như họ có cảm tưởng không tin tưởng khả năng của huynh đệ. Lý do đơn giản là tuổi đời nhỏ, huynh đệ cũng chưa từng phát biểu trước đám đông, đó là khuyết điểm, cho nên không được lưu loát như Hoàng đệ. Tuy khó tạo uy danh buổi đầu, nên huynh và Trịnh đệ cùng phi thân lên đỉnh cột cờ xem bốn hướng rồi phi thân về trước hội trường lộ thiên, ẩn ý muốn nói cho Thiếu Quân biết rằng, địa thế lập trại đúng theo thổ khí phong thủy.

Sau đó huynh mở lời "Tại hạ rất khen quý anh hùng lập trại đúng nghiêm phép" cả hội trường đồng vỗ tay, huynh nói tiếp: "– Hôm nay huynh đệ tại hạ nhận mệnh lệnh của sư huynh Hoàng Phi Bằng đến đây cùng chung cộng khổ với quý huynh đệ", cả hội trường đồng vỗ tay một lần nữa. Huynh cùng Trịnh đệ lên tinh thần, lắng nghe các thủ lãnh Thiếu Quân giới thiệu họ tên thành phần nhân sự. Huynh đệ cũng chúc sức khỏe xã giao hẹn ngày hôm sau luyện tập.

Huynh đệ phân chia Thiếu Quân thành ba buổi luyện tập, sáng chiều luyện tập cho toàn thể Thiếu Quân, tối luyện tập cho ba mươi thủ lãnh, sau ba ngày luyện tập riêng cho đại huynh Hoàng Anh Tuấn, Lê Chí Nam, Nguyễn Chung Kiệt và Hoàng Thanh Thủy.

Đúng nửa tháng kiểm tra toàn bộ, kết quả ngoài dự định, tuy Thiếu Quân có người tiếp nhận nhanh chậm nhưng tất cả đều là nghĩa hiệp, huynh cùng Trịnh đệ nhận xét đây là một tổ chức rất nghiêm minh, có tinh thần dũng khí, có thể nói là lực lượng tinh nhuệ.

Lúc tam Chu đệ đến trại báo cáo, năm ngày nữa Vũ thúc thúc sẽ đến trại, để nhập vào Cần Lĩnh Nam nhưng vẫn giữ tên binh đoàn Thiếu Quân cho có tính độc lập, nhằm tạo nhân tài. Huynh cùng Trịnh đệ mời đại huynh Hoàng Anh Tuấn, Lê Chí Nam, Nguyễn Chung Kiệt và Hoàng Thanh Thủy để giới thiệu với tam Chu đệ và trình bày mội liên giao hoạt động chung với Cần Lĩnh Nam, tất cả đồng ý, nhận thức của người thủ lãnh rất nhạy cảm. Hoàng Anh Tuấn trí lự sáng suốt, Lê Chí Nam có thể nó là một thuật sĩ tài ba. Tại sảnh đường tất cả đồng ý lập ra kế hoạch và triệu tập Thiếu Quân hành động.

Sáng hôm sau toàn thể binh ngũ nghiêm chỉnh nghe Hoàng Anh Tuấn truyền lệnh, ban bố kế hoạch và giới thiệu tam đệ Chu Thông, Chu Thiện, Chu Hào nhận trách nhiệm luyện tập để thay thế huynh và Trịnh đệ, công cuộc luyện tập tiến hành suôn sẻ.

Ngày thứ Vũ thúc thúc và ngũ nữ hiệp đến bằng song mã, chúng đệ ra cửa trại tiếp đón, đại huynh Hoàng Anh Tuấn, Lê Chí Nam, Nguyễn Chung Kiệt và Hoàng Thanh Thủy triệu tập toàn thể Thiếu Quân, binh ngũ nghiêm chỉnh, tiếp đón Vũ thúc thúc lãnh tụ Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Trung, hơn ngàn tiếng vang trời, dậy đất, họ tung hô "Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Trung thiên thần xuất hiện". Hoàng Anh Tuấn giới thiệu Vũ thúc thúc, ngũ nữ hiệp, Lý Bình Trung, Trịnh Trường, Quách Tuyết Băng và ba huynh đệ họ Chu kết nghĩa với Hoàng Phi Bằng.

Trong ngày Vũ thúc thúc thuyết phục được toàn thể Thiếu Quân. Cùng lúc công bố mọi sự luyện tập võ nghiệp theo hằng lệ do ngũ Chu nữ hiệp, tam sư đệ họ Chu phụ trách, còn phần nội bộ vẫn như cũ không thay đổi, đặc biệt luyện tập thêm binh pháp. Vũ thúc thúc ra lệnh cho Huynh, Trịnh đệ, tam Chu đệ đi vào sào huyệt tại Đô Lung Lĩnh ở Trường Sa, bắt những tên Tăng Bạch Hùng, Hà Chung Khoa, Hứa Vàng Anh, Từ Ngọc Hú và trên bảy trăm đảng viên.

Trước khi ra đi Vũ thúc thúc có dạy "Chủ trương bớt tù thêm bạn, nhất là độ lượng với đảng chúng Chu Sa Đạo và Chung Thành Giáo".

Huynh đệ thực hiện thành công, chỉ có một tên Từ Ngọc Hú chết vì nghiệp báo, y bất tài, tướng mạo không giống ai, chỉ có cái miệng nói rất sạo như thiệt, người nào mới gặp y cũng tưởng là nhân tài, đạo đức trấn một phương trời, nhưng vài ngày sau cái đuôi đàng điếm xuất hiện, y có rất nhiều thù oán trong và ngoài "Chu Sa Đạo" mọi người xem y như lửa thang không cùng lò, rác rưởi không cùng đường, tính của y từ xưa nay thượng đội hạ đạp, làm tay sai đắc lực nhất cho Trần Mạnh Côn và Hoàng Phi Cương, ngày trước ai cũng phải sợ y ngàn phần. Ngày tàn của y, trong đồng bọn chỉ mặt đặt tên cho y là con Tỳ Hưu có ăn của người mà không nhả ra. Y là tên đao phủ giết Lạc dân bừa bãi, cướp của người nghèo khó, ăn của người lại hại người đúng là lừa đảo xảo trá, y tìm đủ mọi cách để hại người cương trực, hiếp dâm già trẻ lớn bé không tha một ai, trước khi vào "Chu Sa Đạo" y là dân chạy đầu đường xó chợ, ăn mối giật lái tại chợ Cầu Muối, chuyên nghề lắc túi, trút cá tôm. Toàn đảng chúng "Chu Sa Đạo" còn nói rằng "Quý anh hùng muốn chúng tại hạ tùng phục, trước nhất phải đưa tên Từ Ngọc Hú ra phanh thây, nếu không chúng tại hạ bất tùng phục".

Chúng huynh đệ thấy đây là chuyện vay phải trả rất rõ ràng, đồng chấp nhận để họ tự xử quyết lấy. Thế là mỗi người tự động cầm đá đập vào đầu tên Từ Ngọc Hú cho đến khi chết họ mới chịu thỏa mãn. Sự căm thù đến trời xanh nay mới được như nguyện, cuối cùng họ xin thề tùng phục dưới cờ Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Trung.

Chúng huynh đệ được lệnh của Vũ thúc thúc, đưa lực lượng này về cho thúc thúc Chu Điệp, cách đây sáu ngày được biết họ cũng là người có chí khí, nay họ chuyên cần luyện tập võ nghiệp, đời sống của họ ở đó rất thoải mái, lương thực dư ăn dư để.

Huynh đệ  Hoàng Phi Bằng ở tuổi thiều hoa năng động đầy tràn, di chuyển liên tục từ Nam lên Bắc không thấy mệt mỏi, nhưng đại hạc và những con huyết mã cần phải nghỉ ngơi và ăn uống. Người và vật trôi qua một giấc nồng đến trời quá ngọ, dùng buổi cơm trưa đạm bạc trong rừng, lấy lại được sức lực chuẩn bị lên đường, Hoàng Phi Bằng búng vào ngực mỗi huyết mã một viên đơn "Hoàng sinh hổ".

Lý Bình Trung để ý muốn hỏi Hoàng Phi Bằng :–  Chuyến đi lần này đến Trường Sa để làm việc gì, nhưng không dám hỏi, vì sợ trong rừng có người lạ mặt, xem tứ hướng rồi mới hỏi nhỏ, âm lượng trầm đủ để Hoàng Phi Bằng nghe :

― Hoàng hiền đệ lần này đi Trường Sa có việc gì hệ trọng không ?

Hoàng Phi Bằng hiểu ý của Lý Bình Trung, chàng dùng nhĩ ngữ nói :

― Chuyến đi này rất hệ trọng, không thông báo trước bất cứ ai, mục đích là bắt bọn thủ hạ của La Đức, nhân dịp họ mở đại hội tại núi Việt Tú gần Phiên Ngung thành do Trần Hạnh Phước chủ trì.

Lý Bình Trung, Trịnh Trường nghe tin này hơi lạ, nhưng không dám nói lớn vì có Quách Tuyết Băng. Trịnh Trường muốn hiểu rõ, dùng nhĩ ngữ hỏi :

― Thưa đại huynh, tại sao không tiêu diệt chúng, mà lại đi giúp chúng mở đại hội là nghĩa lý gì ?

Hoàng Phi Bằng ung dung miệng cười, rồi nghĩ thầm:– Đúng là nhị huynh đệ chưa hiểu ý của mỗ. Thôi được đến Trường Sa mới giải thích. Huynh đệ Hoàng Phi Bằng đã vào Trường Sa chỉ còn cách ba dậm đường là đến thành Nhạc Dương.

Lúc này Hoàng Phi Bằng mới giải thích :

― Mục đích chính tiêu diệt bọn tàn dư La Đức, những thành phần ăn theo đuôi này có Trần Hạnh Phước nguy hiểm không kém, chính y đang thừa lệnh di ngôn của La Đức bảo quản "Ngọc thanh kiếm và Thái thanh kiếm", chứ Tiểu đệ nào giúp họ mở đại hội, nhị huynh đệ và Quách muội an tâm, cứ theo phương thức mà hành động sẽ có kết quả tốt. Chú ý từ hôm nay ba huynh, đệ, muội lúc nào cũng chuẩn bị tư thế hành động. Đầu tiên đến thánh Nhạc Dương tìm nhà Trần Hạnh Phước lấy món vật thứ nhất là kiếm và phổ "Ngọc thanh kiếm và Thái thanh kiếm". Món nợ thứ hai là lấy mạng Trần Hạnh Phước để tế lễ cho những gia đình bị đảng Minh Châu sát hại. Món vật thứ ba là lấy phù Minh Châu trên tay của Trần Hạnh Phước, sau đó vào sào huyệt của chúng ở trong đất Hán. Bước kế tiếp bày binh bố trận, mở đại hội bắt hết tàn dư đảng của chúng, không thể để lưới rách cá thoát khỏi được.

Lý, Trịnh, Quách nghe Hoàng Phi Bằng giải thích lòng vui mừng, nỗi riêng thù nhà tuy La Đức đã chết ở vịnh Hổ Môn mà kiếm vẫn còn trên tay người khác, chưa biết phải đối phó thế nào cho kết quả như ý. Trịnh Trường hỏi Hoàng Phi Bằng :

― Thưa đại huynh bây giờ đệ đã hiểu, còn Lý huynh thì thế nào. Đại huynh có những phương pháp hành động nào hay hơn không ?

Lý Bình Trung không còn suy nghĩ nào khác đáp :

― Thực ra đi lấy kiếm và giết Trần Hạnh Phước không khó lắm, một trong huynh đệ ai cũng làm được, nhưng bủa lưới bắt hết chúng mới là khó, bởi vậy mới để cho Trần Hạnh Phước sống đến ngày nay.

Hoàng Phi Bằng lúc nào cũng bình thản trong việc làm có tự tin nói :

― Đúng như lời Lý huynh. Hiện hay Tiểu đệ có mang theo mười mặt nạ da người, trước khi vào thành tất cả đồng đeo mặt nạ, còn muội Tuyết Băng giả trang nam giới. Đến lúc chiều tà đột nhập vào nhà Trần Hạnh Phước trước, nhằm làm thuật sai khiến thần khinh Trần Hạnh Phước bằng chiêu thức "Thu hồn bắt phách". Lý huynh, Trịnh đệ, Quách muội án chừng nửa cây hương đi cửa trước vào thẳng sảnh đường, từ lúc này huynh đệ chuẩn bị hành trang xe song mã đến sào huyệt Minh Châu. Trịnh đệ chuẩn bị tư thế lên làm đảng trưởng tạm thời, Quách muội hổ trợ tân đảng trưởng, còn Lý huynh tùy hoàn cảnh sẽ ứng phó sau, cũng có thể đi vào sào huyệt Đô Lung Lĩnh bám sát Cộng Đảng, nhất là chú ý mụ già Phạm Thuy Nhu cùng những thổ phỉ như Tăng Bạch Hùng, Hà Chung Khoa, Hứa Vàng Anh, còn về Trần Hạnh Phước thì có Tiểu đệ điều khiển y bằng thuật nhĩ ngữ. Về việc triệu tập đại hội trong thung lũng Việt Tú, hiện nay Tiểu đệ đã có ba danh sách bọn tàn dư của Trần Hạnh Phước, một do Thái Tử Hồ, hai do Vũ thúc thúc cung cấp. Lý đệ, Quách muội ở lại sào huyệt Châu Minh liên lạc bằng hạc. Trần Hạnh Phước sẽ theo Tiểu đệ đến Việt Tú, ngày đại hội ấn định đầu tháng bảy.

Trịnh Trường chưa hiểu hết ý, hỏi lại :

― Ngu đệ không hiểu hết ý xin đại huynh nói lại, hai nữa làm cách nào để sai bảo được Trần Hạnh Phước đó mới là khó .

Hoàng Phi Bằng đáp :

― Muốn sai bảo đối thủ phải biết thuật thu hồn, sai khiến thần kinh, nói ra đây quý huynh đệ cũng không hiểu đâu, hay nhất là thực hành như ý Tiểu đệ. Trời đã tối huynh, đệ, muội lên đường, sáng mai vào thành, tìm nơi hẻo lánh dùng bữa cơm, rồi ngủ một giấc nồng cho đã, đến chiều mới hành động nhé.

Hoàng Phi Bằng búng mình phi thân qua hậu sảnh đường vừa thấy Trần Hạnh Phước, tức thì trong người của Trần Hạnh Phước bị một đồ huyệt "Hoa nở đơn điền". Thượng–hạ có huyệt "Hoa tử đơn điền", Nam–bắc có huyệt "Hoa phế đơn điền" cộng lại đáp số huyệt mười tám. Chàng xuất luôn chiêu "Thu hồn bắt phách" thế là Trần Hạnh Phước trở thành một cây thịt biết đi, biết tuân mệnh lệnh. Trần Hạnh Phước trở thành xác không hồn, sinh hoạt ăn nói và cử chỉ vẫn bình thường. Một khi đã trúng "Thu hồn bắt phách" thì không ai giải được chỉ có người khống chế mới biết thuật ngữ điều khiển thần kinh hệ và giải huyệt, trái lại Trần Hạnh Phước xem Hoàng Phi Bằng như nhị thân không thể thiếu vắng trong đời sống.

Hoàng Phi Bằng đứng sau lưng Trần Hạnh Phước mời :

― Kính mời Đạo sư đi thăm Châu Minh, nhằm bàn việc triệu tập đại hội tại thung lũng Việt Tú.

Đương nhiên Trần Hạnh Phước không hề biết đã trúng đồ huyệt của Hoàng Phi Bằng, Trần Hạnh Phước tươi cười tự nhiên, đứng lên chân bước rời khỏi ghế, còn tỏ vẻ hài lòng. Hoàng Phi Bằng sai khiến Trần Hạnh Phước gọi một võ sĩ hộ vệ đứng gần cửa, sai bảo :

― Hiện nay trang đường có bao nhiêu đảng chúng ?

Một võ sĩ lực lưỡng bước đến thưa :

― Thưa đảng trưởng, hiện nay có ba mươi võ sĩ hộ vệ trong trang đường.

Trần Hạnh Phước xuất lệnh khẩn:

― Nhờ nhà ngươi cằm năm lệnh bài bạc này đi cử thêm võ sĩ hộ vệ, phi mã khẩn cấp đến Châu Minh báo tối nay mỗ đến, trên đường đi nhớ xuất lệnh cho hai mươi giám binh bám vào lộ trình giữ an ninh khi mỗ đi qua.

Tức tốc có hai mươi lăm tuấn mã phi ra khỏi cổng trang đường. Hoàng Phi Bằng an tâm ra lệnh tiếp :

― Đạo sư cho gọi bốn tuấn mã thật tốt để di chuyển đến Châu Minh.

Trần Hạnh Phước xuất lệnh những võ sĩ hộ vệ còn lại bảo :

― Võ sĩ đâu, chuẩn bị bốn huyềt mã thật khoẻ mạnh để mỗ lên đường gấp.

Mỗi lần Trần Hạnh Phước đến sào huyệt Châu Minh đem theo bao kiếm "Ngọc thanh kiếm" "Thái thanh kiếm" cùng với ấn tín đảng trưởng Châu Minh để làm hiệu lệnh. Ngoài ra Trần Hạnh Phước còn đem theo ba bao nhỏ mỗi bao mười hai lệnh bài vàng, bạc, đồng. Do nhà Hán ban tặng, trên lệnh bài có khắc mỗi con giáp Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi rất công phu. Từ phó đến chúng đảng Châu Minh, thấy lệnh bài tức nhiên có mật thư, tất cả phải thi hành lệnh, người cầm lệnh có quyền tiền trảm hậu tấu.

Lúc này Lý, Trịnh, Quách đã vào sảnh đường ra mắt Trần Hạnh Phước. Hoàng Phi Bằng nghiêm nghị nói:

― Xin đảng trưởng tạm trao những thứ ấy cho tam vị thiếu niên bảo quản. Tâm thần Trần Hạnh Phước như đứa trẻ mới lên một, nói sao nghe vậy và hàng động nhất nhất không sai, không phản ứng cũng không cần suy nghĩ, đôi khi tâm thần ông như con khỉ học trò làm người.

Trần Hạnh Phước nói chuyện bình thường như mội ngày:

― Quý tiểu đệ phải bảo mật tam lệnh cho mỗ.

Hoàng Phi Bằng thúc dục lên đường :

― Đã đúng khắc lên đường, thưa đảng trưởng.

Cả sáu người ra khỏi sảnh đường, đã có tuấn mã chờ sẵn ngoài sân trang, chủ khác sáu người đồng phi thân lên tuấn mã. Trên đường đi Hoàng Phi Bằng ra hiệu cho Lý Bình Trung lấy trước "Ngọc thanh kiến".

Hoàng Phi Bằng liền hỏi Trần Hạnh Phước:

― Xin đảng trưởng cho biết lai lịch tất cả những thứ đem theo có được không ?

Trần Hạnh Phước nói một mạch không ngần ngại trước sau :

― Được chứ, ai cằm ấn tín Châu Minh là chính danh đảng trưởng.

Hoàng Phi Bằng luôn tiện hỏi tiếp :

― Vậy hiền đệ Trịnh đang cầm ấn tín xem như là đảng trưởng rồi ư ?

Trần Hạnh Phước không ngạc nhiên đáp :

― Đúng vậy, không sai.

Hoàng Phi Bằng hỏi như tra vấn :

― Đã có ấn tín còn dùng lệnh bài để làm gì.

Trần Hạnh Phước trả lời theo từng câu hỏi một :

― Ấn tín để làm mật lệnh thay thế cho lệnh bài, mỗi mật lệnh viết xong mới bỏ vào lệnh bài, khi đảng chúng Châu Minh thấy lệnh bài tức nhiên là thấy đảng trưởng.

― Vậy mật lệnh dùng giấy mực gì để viết.

Trần Hạnh Phước đáp :

― Không quan trọng giấy mực, chỉ viết mật lệnh rồi đóng ấn tín đảng trưởng là có hiệu lực tức khắc, bỏ vào lệnh bài, thế là tất cả phải thi hành, sau đó lệnh bài phải trở về đảng trưởng.

Hoàng Phi Bằng hỏi từng phần mật lệnh :

― Mỗi lệnh bài vàng, bạc, đồng có giá trị như thế nào và thập nhị giáp có ý nghĩa gì ?

Trần Hạnh Phước liền đáp lại :

― Lệnh bài vàng thay đổi thành phần nhân sự trong đảng, lệnh bài bạc mật lệnh, lệnh bài đồng thực hiện công tác đảng. Còn thập nhị giáp chỉ trang trí cho đẹp lệnh bài.

Hoàng Phi Bằng hỏi liên tục :

― Từ hôm nay, đảng trưởng tạm thời trao quyền cho Trịnh đệ, còn Đại sư đến thung lũng Việt Tú, chuẩn bị đại hội Châu Minh được không ?

Trần Hạnh Phước rất vui mừng đáp :

― Được chứ, không có gì trở ngại cả, có như thế mới rảnh tay để thực hiện nguyện vọng của mỗ, ngày mai mỗ trao quyền đảng trưởng rồi đi luôn đến Việt Tú, nơi đó mỗ đã chuẩn bị cơ mật, hy vọng không trở ngại nào, vào đầu tháng sau sẽ mở đại hội.

Hoàng Phi Bằng hỏi tiếp :

― Xin đảng trưởng trao danh sách mời anh hùng đại hội, để ngu đệ đích thân mời được không ?

― Ý của hiền đệ hay lắm.

Trần Hạnh Phước lấy ra một danh sách trong túi áo. Nói tiếp:– Hiền đệ cằm lấy danh sách này mời họ gấp nhá. Nhớ đóng ấn tín thay cho Phù, mội việc phải cẩn thận đó nhé .

Chân trời hướng nhật đã hừng sáng, năm người trên đường đi thâu đêm dạn gió dày sương không gặp trở ngại, nhờ thế mới đến sớm hơn dự định. Năm tuấn mã đã đứng trước cổng sào huyệt Châu Minh nằm sâu trong đất Hán, thuộc tỉnh Phúc Kiến, phía sau ngọn Việt Thành Lĩnh chạy từ Phúc Kiến, đến huyện Tuần Mai tỉnh Nam Hải.

Phó đảng cùng đảng chúng Châu Minh đã đứng hai bên lề đường dài từ cổng vào sảnh đường, để đón tiếp đảng trưởng Trần Hạnh Phước. Năm người vào đến sảnh đường, Trần Hạnh Phước ngồi vào ghế đảng trưởng, ngôi thứ đẳng cấp phân quyền lãnh đạo và đảng chúng thứ, hàng ngũ thẳng tấp.

Trung tâm sảnh đường ngôi cao nhất là Trần Hạnh Phước còn Hoàng Phi Bằng như một hộ pháp đứng sau lưng Trần Hạnh Phước, đảng phó họ Giang tên Lính Đỗ ngồi ghế trái và Chưởng pháp đảng họ Bành tên Lân ngồi ghế phải, Nguyễn Trường (Trịnh Trường) Võ Trung (Lý Bình Trung) và Quách Tuyết Băng đứng dưới một bực phó đảng, tất cả đảng vụ đứng bực thứ ba.

Trần Hạnh Phước giới thiệu Đào Công (Hoàng Phi Bằng) tân hộ pháp điều hành đại hội Việt Tú. Phần thứ tư là cấp đảng vụ như họ Vũ tên Tùng Chính quản trại Trường Sa. Quế Lâm họ Mạc tên Châu Kiệt. Tượng Quận họ Nguyễn tên Giang. Phúc Kiến họ Lô tên Cát. Triết Giang họ Ma tên Chí Hà. Giang Tô họ Kiều tên Cừ. Hồ Bắc họ Tăng tên Hảo Mô. Tứ Xuyên họ Từ tên Thành. Quế Châu họ Đại tên Chi. Giang Tây họ Mai tên Hùng Cô và trên hai ngàn đảng chúng.

Trần Hạnh Phước truyền lịnh từ đảng phó đến đảng vụ, lập hội đồng cơ mật vụ, nói :

― Vào đầu tháng sau sẽ mở đại hội tại thung lũng Việt Tú, nơi đó mỗ đã chuẩn bị cơ mật từ lâu, nay mỗ muốn biết danh sách tất cả thành viên có nhiệm vụ thi hành công tác đảng, đã chuẩn bị chưa ?

Tất cả đồng loạt dâng lên những tờ trình, ông nói tiếp:– Sao không thấy tờ trình lương thảo, tài chánh thu chi, nhân khẩu và tù nhân ?

Lập tức đảng vụ Mã Đình Lộ trình lên đảng trưởng Trần Hạnh Phước một danh sách nội vụ. Mã Đình Lộ để ý khả nghi có điều bí ẩn trước và sau đảng trưởng liền hỏi :

― Thưa đảng trưởng, từ xưa nay chưa bao giờ hộ pháp để ý đến những chi tiết nhỏ trong đảng, cũng chưa bao giờ có những người trẻ đứng ngang hàng với đảng phó và đối phẩm với đảng vụ.

Hoàng Phi Bằng, Trịnh Trường, Lý Bình Trung, Quách Tuyết Băng tự biết cả bốn đã vào hang beo, khi đã vào rồi mới biết tâm trạng nổi da gà, bởi thế mới có câu "Hang hầm ai dám mó tay" riêng Hoàng Phi Bằng biết khả năng của mình, trong lòng tự tin nhủ thầm :

Ta đã vào tận hóc đèo

Thân này nào sợ hổ beo Hán phàm

Để xem bầy lũ lòng tham

Chỉ cần gió đẩy nước làm bèo trôi.

Ha hà ...



Hoàng Phi Bằng truyền nhĩ ngữ vào tai Trần Hạnh Phước bảo :

― Mỗ cần những hộ pháp trẻ, võ học phi thường, hôm nay mọi việc phải xét lại, ai có lời phạm thượng sẽ trảm. Mục đích hôm nay mỗ xét lại nội bộ trước khi mở ra đại hội Việt Tú, quý các hạ không có lý do gì để phản đối. Trần Hạnh Phước gằn giọng thật lớn để đảng chúng chú ý nói tiếp:– Mục đích hôm nay mỗ xét lại toàn vụ nội bộ của đảng trước khi mở ra đại hội, quí các hạ phản đối chẳng khác nào chống lại mỗ.

Hoàng Phi Bằng tự thầm:– Dĩ nhiên câu hỏi và câu đáp tự nó khép chặt suy nghĩ trong nội bộ đảng Châu Minh. Trong lòng chàng để ý, nếu có người dám mở miệng ta bóp bẹp rồi vẽ tròn vuông cho mà xem. Chàng cắt đứt được suy nghĩ của thành viên trong đảng Châu Minh, xem ra họ không còn nghi ngờ việc hành sử của Trần Hạnh Phước, đây cũng là một phán quyết giá trị, nhằm búa đe những ai dám hỏi nhiều lời. Trần Hạnh Phước phán tiếp :

― Mỗ giới thiệu hai thiếu hiệp anh hùng Nguyễn Trường, Võ Trung trong bộ đảng Châu Minh trên đất Nam Việt. Nay tỷ đấu bất thường để phân ngôi thứ cùng quý các hạ, xem ai thắng sẽ được cử vào chức vụ đảng trưởng Châu Minh đó là mỗ phân quyền minh bạch hãy chuẩn bị nào ?

Đảng chúng khi nghe đảng trưởng Trần Hạnh Phước tuyên bố từ miệng, ai cũng háo hức muốn làm đảng trưởng, thực ra những cao thủ Châu Minh đã để mắt ngắm nghía từ lâu sau khi La Đức bí mật không tung tích, Trần Hạnh Phước lên thay thế, từ đó mọi cao thủ để bụng vị trí đảng trưởng, được dịp không còn dè dặt, lòng vô đáy càng thêm thăm thẳm. Mai này chiết ghế đảng trưởng vào tay ai chưa biết, nhưng tỷ đấu là phương pháp mạnh thắng yếu thua, người người đã có ý đoạt cho bằng được ghế đảng trưởng thì không bỏ qua cơ hội mấy khi thế này. Riêng đảng chúng không một ai có ước mơ vì biết thân phận có cơm ăn là đủ. Đảng phó Giang Lính Đỗ phi thân xuống trước sảnh đường, hướng về đảng trưởng, rồi xoay mặt ra sảnh đường nói :

― Mỗ mời quý anh hùng, đây là dịp tốt để tỷ đấu, kẻ thắng đương nhiên được đăng quan đảng trưởng, mời quý các hạ cao thấp một phen.

Vũ Tùng Chính cùng phe với Từ Thành đảng vụ Trường Sa, phi thân đứng trung tâm sảnh đường khoanh tay nói :

― Có tại hạ đây, xin mời trăm chiêu cao thấp.

Giang Lính Đỗ liền xuất đao "vù vù", bão tố chuyển động khắp trong sảnh đường, tất cả màn cửa tung bay, mọi người hơi choáng váng, chân long phồng lên, thịt da rợn rợn. Vũ Tùng Chính xuất kiếm chiêu phong cũng không hèn kém, chưa đến năm chiêu kiếm đao qua lại "keng keng", đã thấy Giang Lính Đỗ đi vào cửa địa ngục. Mai Hùng Cô cùng phe với Đại Chi đảng vụ Giang Tây nhảy vào đấu trường, xuất năm chiêu quyền đi thẳng vào lòng ngực thanh toán được Từ Thành, còn Vũ Tùng Chính lăn ra ngất lịm. Mai Hùng Cô xin lệnh tống giam Vũ Tùng Chính vào lao ngục. Mạc Châu Kiệt đảng vụ Quế Lâm, nhảy vào bái tất cả anh hùng, xuất luôn kiếm pháp thách thức Mai Hùng Cô, quyền và kiếm quần nhau chưa đầy năm khắc, bằm thây Mạc Châu Kiệt thành một đống thịt trên sáu mươi cân. Nguyễn Giang Ba đảng vụ Tượng Quận, phi thân vào, hai tay bái anh hùng xuất ám khí màu đen và trắng "Hắc bạch tỵ", Mai Hùng Cô không kịp xuất chiêu đã bị mù đôi mắt.

Kiều Cừ đảng vụ Giang Tô, chậm chạp bước vào đứng trung tâm sảnh đường nói :

― Tại hạ, xin lãnh hội ám khí của đại huynh.

Vừa dứt lời Nguyễn Giang Ba liền quần một vòng ám khí xuất chiêu, Kiều Cừ lấy vạt bào trước phất qua mặt của Nguyễn Giang Ba lăn ra chết bất thường, ám khí khử ám khí có tên là "Song tinh ám". Trưởng pháp vụ Bành Lân, nhân vật này nội lực cao thâm, vừa phi thân là đã dùng thủ pháp vững chắt, đứng trước quần hùng nói :

― Tại hạ xin hầu một chiêu ám khí "Song tinh ám".

Kiều Cừ đáp lời mời xuất ám khí. Bành Lân hai tay xuất quyền đẩy ám khi lại cho Kiều Cừ thế là sử dụng độc bị trúng độc, ông vội trầm mình giải độc không dùng ám khí, lần này Kiều Cừ sử dụng mười con rắn đen nhỏ bằng đầu đũa phóng vào Bành Lân. Với sức đối quyền vạn năng, Kiều Cừ không cần xuất tiếp chiêu, năm con hắc tỵ tự đi tìm mồi, lúc Kiều Cừ phóng ám khí, thì bất giác có một loại hắc khí hòa vào không khí bám vào thân thể của Bành Lân, thế là mười con rắn đen tha hồ tấn công, Bành Lân rợn người thất phách, chưa lấy được bình tĩnh thì mười rắn đen tiếp tục lao vào những yếu huyệt, Bành Lân xuất kiếm thép đen, rắn tưởng nhằm đồng sinh, kiếm pháp chủ ý bảo vệ huyệt đạo, không ngờ mười con rắn bị cắt đứt rơi xuống đất, thành ba mươi đoạn. Bành Lân phóng chiêu kiếm như rắn bay đến lấy thủ cấp của Kiều Cừ. Còn vài cao thủ tự biết mình kém tài không ai ra tỷ đấu, một hồi lâu Trịnh Trường búng nhẹ mình phi thân xuống trung tâm sảnh đường, chấp tay xá bốn hướng quần hùng nói :

― Tại hạ kính chào quý anh hùng, hiện giờ còn vị nào muốn tỷ đấu với Trưởng pháp vụ Bành Lân nữa không ?

Trong sảnh đường không ai lên tiếng, chờ hơn ba khắc trôi qua có nhiều tiếng la của đảng chúng :

― Đại huynh Bành Lân đã nắm trên tay ghế đảng trưởng, "hoan hô... "

Trịnh Trường thẳng thắn nói:

― Còn mỗ, xin lãnh hội vài chiêu, mời đại huynh Bành Lân.

Trong sảnh đường những đôi mắt ngơ ngác nhìn Trịnh Trường, có nhiều đảng chúng la lớn tiếng:

― Chú em là con nhái bàu, tài cán là bao mà thách đấu với đại huynh Bành Lân, tội nghiệp chú em đem thân ra chỉ có chết mà thôi . Tiếp theo toàn thể cao thủ đồng lớn tiếng :

― Thiếu hiệp, đừng xem thường mạng sống, hãy bỏ ý ngông cuồng, nhìn kỹ trước mặt đã biết bao nhiêu anh hùng hảo hán bỏ xác, thân tàn trên mặt đất, hãy cút đi đừng đâm đầu vào cửa Diêm vương.

Trịnh Trường mặt nghiêm nghị cung tay thưa :

― Thưa quý huynh đệ, mỗ đích thực là đảng trưởng Châu Minh, còn Bành Lân chỉ là bầy tôi mà thôi. Mỗ nghe đảng chúng nói Bành Lân cằm cương pháp vụ của đảng, mà sử lý thiên vị, háo danh, háo bao lì xì dù một hào hay ngàn lượng cũng lấy, đa dâm háo sắc, chỉ cần bấy nhiêu đó cũng đủ biết y là người bất chính, bất minh. Đảng chúng còn cho biết, biệt hiệu của Bành Lân là "Tình trường thánh thủ có đủ trăm ngàn thủ đoạn" phải thế không ?

Cả sảnh đường không một ai dám lên tiếng, vì hiện giờ Bành Lân đang thế thượng phong không có đối thủ, trong đảng ai cũng biết y là thành phần phải chết trước, thế mà không một ai nói nên lời. Hôm nay lần đầu tiên nghe một thiếu hiệp bạo phổi nói thực những gì họ đã biết, ai cũng để lòng cảm kích, thương số kiếp thiếu hiệp này vắn số !

Đảng chúng trong sảnh đường truyền tin ra ngoài, mời tất cà đảng chúng vào nghe và thấy mặt thiếu hiệp dám đụng đến danh Bành Lân, trong sảnh đường rất đông nghịt người. Trịnh Trường nói mà không sợ chết, hiện nay Bành Lân tự bỏ luật đảng đã định, lấy cảm tính làm luật đảng, một thứ luật không thành văn tự để tác oai tác quái, xét xử ép người vô tội, toàn là hàm oan, có những huynh đệ chưa có lệnh bài của đảng trưởng, mà đã vào nhà lao. Danh sách nhà lao không lập, có nghĩa là không có phần ẩm thực, thử hỏi huynh đệ sống được bao nhiêu ngày. Tất cả đảng chúng toát mồ hôi, không một ai dám lên tiếng chỉ thở dài phó mặt cho đời. Đảng chúng muốn khích lệ khí khái cho thiếu hiệp, họ nghĩ rằng biết thiếu hiệp này nói để rồi chết cũng không ân hận, trái lại cũng có những anh hùng an phận, thà sống qua ngày còn hơn chết dưới tay của Bành Lân.

Bành Lân cười "ha hà…" hỏi lại :

― Này tiểu tử, mới ra khỏi đầu chợ mà đã múa kiếm coi thường giang hồ rồi ư ? Một ngón tay của mỗ đưa lên thì lấy được trăm lỗ huyệt tử, vậy mi có chịu nổi không ?

Trịnh Trường ung dung, đi qua đi lại trong sảnh đường đáp :

― Dù biết chết, tại hạ nào khuất phục, dẫu xuất trăm ngàn ngón tay thì có sá gì, sao mà dọa già thế  ?

Tự dưng có một ông lão từ ngoài sân đi vào hai tay bị xiềng xích bằng dây gân Nai, còn hai chân cũng xiềng xích nhưng dây dài bước đi chặm chạp với tiếng xích khua lẻng kẻng, ông nói :

― Lão phu rất ái mộ hùng khí của tiểu hiệp, tiếc thay gặp nhau quá muộn, nhưng tiếu hiệp đừng lo sợ có mỗ đứng đây, tuy tay chân bị xiềng xích, dẫu có mười thằng Bành Lân mỗ cũng vồ được thây ma của hắn.

Bành Lân ngạo nghễ cười "ha hà"… nói:

― Được rồi để mỗ thanh toán thằng tiểu tử họ Nguyễn tên Trường ( Trịnh Trường ) rồi đến mi.

Bành Lân không phải là tên võ nghệ tầm thường, xuất chiêu chỉ một ngón tay, kình lực nội công "Châu thiên trụ" quét tới. Trịnh Trường đề khí nhẹ bộ pháp chuyển thân mình ảo diệu, lực đẩy nội công của Bành Lân trúng vào một người đứng cách xa mười thước chết tại chỗ, mới một chiêu Bành Lâm đã biết tiểu tử này có tài chạy trốn. Bành Lân muốn dứt điểm cho nhanh, hai tay tập trung nội lực mười hai thức một quyền "Thủ lôi phong", cả sảnh đường người yếu nội công phải lui xa bốn bước chân, quyền xuất về hai hướng đông tây nhằm đấm vào Trịnh Trường, lần này ai cũng nghĩ rằng thiếu hiệp sẽ bị chết oan uổng. Trịnh Trường chỉ trầm mình là tránh được chiêu quyền độc ác, tám đảng chúng vô tình đụng phải quyền của Bành Lân chết tươi tại chỗ, cùng lúc ông lão vô danh nhảy vào tung xiềng xích cản trở Bành Lân cho nên không thu hoạch được như ý. Lúc này anh hùng mới dám vỗ tay khích lệ thiếu hiệp Nguyễn Trường, còn Bành Lân thì lòng hăng máu nổi lên, đem hết mười hai thành công lực mạnh nhất xuất quyền "Thủ lôi độc" chiêu số xuất ào ào, cảnh vật trong sảnh đường phải biến đổi, tất cả bàn ghế bị gãy "rắc rắc" như tiếng của búa chẻ cây gỗ, mọi người phải chạy ra khỏi nơi đấu, chỉ những người nội công thâm hậu mới còn ở lại.

Trịnh Trường nói quả quyết :

― Bành Lân ơi, mỗ đã tha mi nhất quá tam, không còn thời gian, nào xem cái thủ cấp của mi gửi vào địa giới.

Trịnh Trường xuất thức chiêu "Huyệt pháp bồ" đốt cỏ trong "Huyệt pháp Lĩnh Nam" phát ra một tiếng "bục" rơi xuống đất một vật tròn lăn hơn trăm vòng, máu chảy theo vết lăn, mọi người như thấy vật lạ bay xa, xem kỷ mới biết đó là thủ cấp của Bàn Lân, từ trong đến ngoài sảnh đường hằng ngàn trái tim tắc thở. Nhiều tiếng nói của đảng chúng nghẹn ngào :– Tưởng thiếu hiệp bị rơi thủ cấp. Có người nói theo :– Không thể nào, dú sao thiếu hiệp khí phách cũng hiên ngang, làm sao về trời sớm được. Nhiều người khác bình tỉnh hơn nói :– Đó là đầu lâu của thằng chó chết Bành Lân. Cũng có người không tin vẫn nhắm mắt cầu khẩn:– Xin ông trời chứng, nếu sự thực là thủ cấp của thằng Bành Lân, lòng tại hạ được bình an, vô sự từ hôm nay.

Trong sảnh đường trở lại không gian bình thường Trần Hạnh Phước chính thức công bố :

― Từ đây tân đảng trưởng Châu Minh do Nguyễn Trường đứng đầu, vậy tất cả hãy chúc mừng đón tiếp. Mỗ khá khen tân đảng trưởng, chúc mừng hẹn gặp tái ngộ tại Việt Tú, kính chào mọi người.

Trần Hạnh Phước rời ghế đảng trưởng ra đi cùng với Hoàng Phi Bằng, trước khi từ giả Hoàng Phi Bằng bảo với Lý Bình Trung, Trịnh Trường, Quách Tuyết Băng :

― Lý huynh, Quách muội ở lại âm thầm trợ lực cho Trịnh đệ, dùng hạc báo tin cho ngu huynh biết tin mỗi ngày nhé.

Mười hai đảng viên cao cấp chết hết chín, còn lại ba như Lô Cát đồng vụ Phúc Kiến, Ma Chí Hà đảng vụ Triết Giang, Tăng Hảo Mô đảng vụ Hồ Bắc. Lô Cát đồng vụ Phúc Kiến lớn tiếng tung hô :

― Kính mời tất cả đảng chúng vào sảnh đường làm lễ đăng quang tân đảng trưởng.

Nguyễn Trường tay cằm ấn tín đảng trưởng đứng lên, tất cả đảng vụ và đảng chúng đồng quì xuống minh thệ :

Phục mệnh Nguyễn đảng trưởng

Không thay dạ, đổi lòng hai .



Nguyễn Trường (Trịnh Trường) đưa lệnh bài vàng lên truyền lệnh :

― Từ hôm nay, tất cả nhiệm vụ nguyên vị không thay đổi, bổ xung những nhiệm vụ bị khuyết, còn lại mỗ chỉ định những nhiệm vụ cần thiết.

Trịnh Trường đưa tiếp lệnh bài bạc truyền lệnh:

― Phóng thích tất cả tù nhân và đưa họ đến sảnh đường.

Tù nhân tốp thứ nhất vào sảnh đường, Trịnh Trường ngó bốn hướng không thấy ông lão xiềng xích đâu cả. Trịnh Trường truyền lệnh cho Tăng Hảo Mô đảng vụ Hồ Bắc cầm lệnh bài bạc, chàng nói :

― Đi triệu ông lão bị xiềng xích vào gặp mỗ gấp.

Mười khắc sau cả đoàn tù nhân thứ hai kéo vào sảnh đường, Lô Cát đồng vụ Phúc Kiến, trình lên đảng trưởng :

― Thưa đảng trưởng đây là tù nhân, xin đảng trưởng phát lạc cho họ, mời tất cả tù nhân quì xuống xin ân xá, tân đảng sẽ ban ân tứ. Tất cả tù nhân quì xuống đồng hô :

― Chúng dân khấu bái, đa tạ tân đảng trưởng ân xá.

Trịnh Trường hỏi :

― Ai là người của đảng Châu Minh đứng bên phải, nếu không phải đứng bên trái. Tổng cộng đảng chúng Châu Minh một trăm sáu mươi người bị ở tù. Trịnh Trường nói tiếp:– Kể từ đây quý huynh đệ trở lại đời sống bình thường như một đảng chúng tốt.

Tất cả đảng chúng quì xuống đa tạ đảng trưởng. Trịnh Trường nói tiếp:– Như vậy tổng số còn lại là năm mươi hai người bị bắt về tội biết bí mật của đảng Châu Minh có phải không ?

Tất cả xanh mặt, Trịnh Trường nói tiếp:– Hôm nay xa miễn tội cho tất cả quý huynh đệ, có quyền về quê nhà sống với gia đình. Mỗ ra lệnh nhà trù trong một tháng, phải nuôi dưỡng chăm sóc sức khỏe cho tất cả huynh đệ trong và ngoài đảng vừa thoát nạn tù đày. Sau một tháng sức khoẻ huynh đệ ngoài đảng hoàn toàn bình phục nếu muốn xin ở lại đây thì được chấp nhận, còn muốn hồi hương cũng được, ngoài ra quý huynh đệ có ý báo với quân quan thì tùy lòng của huynh đệ. Đúng lúc ông lão xiềng xích vào sảnh đường, Trịnh Trường ra lệnh :

― Hãy mở xiềng xích cho ông ta và cấp một nơi ăn ở đặc biệt, cho ba người theo phục dịch như thượng khác của mỗ.

Ma Chí Hà đảng vụ Triết Giang thưa :

― Thưa đảng trưởng lão này là kẻ thù số một của cựu đảng trưởng La Đức, nếu hậu đãi như vậy thì sẽ khó cho tân đảng trưởng.

Trịnh Trường "Hừ" một tiếng. Ma Chí Hà xanh mặt thấy rõ. Trịnh Trường nói tiếp:– Mỗ đã là đảng trưởng Châu Minh thưởng phạt nghiêm minh, từ lúc mỗ chính thức đăng quang có việc gì không sử lý chính đại, xin các hạ nói ra.

Ma Chí Hà thấy uy quyền của tân đảng trưởng, lòng cũng thu lại và sợ hải thưa :

― Dạ thưa, việc gì đảng trưởng cũng quang minh, chứng tỏ khả năng văn võ song toàn, tại hạ không có ý nào khác ạ.

Trịnh Trường sử lý mọi việc đã an ổn, đến giờ này mới hơi thong thả miệng cười :

― Sở dĩ mỗ đãi ngộ là vì lão ấy có cái dũng để sống, nếu cựu đảng trưởng Trần Hạnh Phước trở lại đây, mỗ xem như kẻ quá khứ, mỗ sẽ tiếp đãi như một đảng chúng bình thường.

Tiếng vỗ tay vang cả sảnh đường, ca tụng tân đảng trưởng:– Đảng trưởng quang minh chính đại, đảng chúng xin thề một lòng quyết sống chết dưới chân của chúa đảng.

Trịnh Trường dõng dạc hỏi :

― Cách đây bốn năm có trận chiến biên giới Thanh Mai. La Đức âm thầm cấu kết với Trần Hạnh Phước tại thủ phủ Nhạc Dương. N ăm ấy phụ trách tuyển quân tiếp viện cho chiến trường Thanh Mai, như vậy binh mã ưu tú đó có chuyển đến đây không và hiện họ ở đâu ?

Những người biết nội vụ tuyển mộ quân của La Đức đã chết hết trong vụ tranh hùng đoạt ghế đảng trưởng vứa rồi, cho nên không ai biết nhiều, tuy vậy những binh mã đưa đến Châu Minh còn nguyên.

Những đảng vụ như Lô Cát, Tăng Hảo Mô, chỉ nghe báo cáo trên giấy, trái lại Ma Chí Hà đảng vụ Triết Giang biết từng chi tiết vì binh mã ưu tú do La Đức tuyển mộ nay đang ở trại Triết Giang.

Ma Chí Hà đảng vụ Triết Giang thưa :

― Ngày trước La Đức tuyển mộ được bốn trăm nhơn binh, đang cư ngụ tại trại Triết Giang do tại hạ quản lý, họ sống duy chỉ luyện tập võ học, ngoài ra có hơn trăm đào ngũ.

Trịnh Trường tay cằm thẻ lệnh Bạc đưa ra trước mặt đảng chúng truyền lệnh :

― Mỗ nhờ Ma Chí Hà đảng vụ Triết Giang nhận lệnh chuyển tất cả binh mã đó về đây gấp để chuẩn bị đưa đi Việt Tú. Nhớ cần truy mạnh chứ không cần truy đào.

Thực ra Trịnh Trường chuyển số binh mã về để biết họ là ai, cũng là cơ hội cho họ hồi hương, đồng chuẩn bị phương thức tiêu diệt những tên đảng vụ người Hán.

Trịnh Trường tuyên bố trước đảng chúng :

― Mỗ mong toàn thể đảng chúng từ đây một lòng tuân lệnh và sống theo hành động đảng trưởng. Đã đến lúc phải kết thúc một ngày mưa to gió lớn, mỗ chúc toàn thể đảng chúng khoẻ mạnh, lòng tự tin đời sống mới, sẽ được gối cao ngủ an, mỗ tuyên bố bế mạc. Đảng chúng tung hô:

Qui điều đảng chúng phục tùng

Nhất khấu hành lệnh nhơn tòng trung kiên.



Trịnh Trường mời đảng vụ Lô Cát, Ma Chí Hà, Tăng Hảo Mô, Lý Bình Trung, Quách Tuyết Băng ở lại sảnh đường để hội ý, chàng liền mở cuộc lấy lời khai :

― Lão bị xiềng xích ấy vì nguyên nhân nào trở thành kẻ thù của Trần Hạnh Phước. Mỗ muốn biết xin mời quí các hạ trình bày.

Lô Cát vội lập công nói trước :

― Thưa đảng trưởng, theo lời của Trần Hạnh Phước kể lại. Lão này là kẻ cướp kiếm gia bảo của nhà họ La, cho nên đem về đây bỏ vào ngục, tra khảo hơn mười năm mà lão vẫn không khai tung tích cây kiếm, cách đây hơn ba năm được lệnh thả ra nhưng vẫn phải xiềng xích.



Trịnh Trường nóng lòng muốn biết cây kiếm đó như thế nào mà Trần Hạnh Phước một hai đòi lấy cho bằng được hỏi :

― Lão ấy họ tên gì, thân thế ra sao, cây kiếm ấy thế nào ?

Ma Chí Hà vội đáp :

― Thưa đảng trưởng, tại hạ khảo tra hơn mười năm mà lão cũng không nói họ tên. Lão có nói rằng "Muốn biết họ tên của mỗ thì ngươi đi hỏi La Đức và Trần Hạnh Phước, còn muốn lấy kiếm ư xem ra La Đức đã hoài công". Tra hỏi mãi lão vẩn một lòng nói như thế.

Trịnh Trường hỏi tiếp :

― Biết lão này quê quán ở đâu không ?

Tăng Hảo Mô đáp :

― Lão này nói cùng quê hương với La Đức.

Trịnh Trường xem ra đã có hoài nghi, chàng hỏi tiếp:– Lão này võ học thế nào ?

Tăng Hảo Mô chấp tay trước ngự đáp :

― Theo nhận xét của tại hạ võ học của lão này không phải là kẻ hèn kém, nếu so tài với La Đức và Trần Hạnh Phước thì không phân thắng bại, nay thả lão ra khác nào gây phiền hà cho đảng trưởng, không biết đảng trưởng có ý định biến thù thành bạn hay không ?

Trịnh Trường có thêm ánh sáng trong lòng hỏi :

― Theo ý của quý các hạ, có đồng ý với đảng vụ Tăng Hảo không ?

Lô Cát, Tăng Hảo Mô đồng ý kết nạp lão tù nhân vào đảng, Ma Chí Hà phản đối . Trịnh Trường không hài lòng nói:

― Tại hạ xét thấy người tra khảo lão tù đương nhiêu có nguyên nhân lấy thù làm bạn, hà tất gì Ma các hạ phải phản đối, nếu thả ra thay vì tiếp nhận, không phải có lợi hay sao ? Trịnh Trường nghiêm nghị nói tiếp:– Tuy lão là hổ đã ở đây lâu ngày đã quen hơi thì không bao giờ xơi thịt dư thừa của kẻ khác, vậy Ma các hạ an tâm, mỗ bảo đảm. Từ đây phải xem lão như người thân, không được xem thường lão, việc này để mỗ tra xét. Nhân tiện mỗ nhờ Tăng Hảo Mô ra lệnh khoản đải toàn đảng ba ngày để ăn mừng tân đảng trưởng.

Trịnh Trường, Lý Bình Trung, Quách tuyết Băng tham khảo những lời báo cáo của Lô Cát, Ma Chí Hà và Tăng Hảo Mô về ông lão xiềng xích. Nhân dịp này Lý Bình Trung đề cập lại chuyện bí ẩn của ông lão bị xiềng xích :

― Trịnh hiền đệ à, hiện có bốn nghi vấn, huynh và đệ cần phải tìm ra manh mối. Thứ nhất lão này là kẻ cướp kiếm gia bảo nhà họ La. Thứ hai họ tên của lão thì Trần Hạnh Phước biết. Thứ ba lão này nói cùng quê hương với La Đức. Thứ tư nếu tỷ đấu với Trần Hạnh Phước không phân thắng bại.
Huỳnh Tâm

Chương 11
Xương pha vai rộng người trai
— Kiếm Khách Giang Nam có tất cả 20 chương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét