Kiếm Khách Giang Nam - Chương Năm ( Huỳnh Tâm )

Người Mới Chôn Lấp Người Cũ

Hoàng Phi Cương lòng thầm vui :– Ước gì Hoàng Phi Biên chết trong tay của Hoàng Phi Bằng, có như vậy mới đỡ lo bị lộ tin bức hiếp truyền bí pháp đúc kiếm họ Hoàng ra ngoài, còn nếu Hoàng Phi Bằng bị toi mạng sớm cũng tốt vì thằng lõi này cản trở hoạt động của ông. Lúc này Hoàng Phi Biên bị trúng chiêu quyền, cả người tung trên cao, đang trên đà rơi xuống đất, không biết nguyên nhân nào lại chưa chết trái lại thân thể vẫn bình thường. Hoàng Phi Cương tự hỏi:– Có lẽ trong võ học họ Hoàng còn những phần bí cấp nào khác chăng ?
Còn Hoàng Phi Biên lòng hoảng hốt, vẫn phải xuất quyền vì ông thể hiện nhân cách của một Thúc phụ bản lãnh :

― Phi Bằng hài nhi tiếp chiêu "Tuyệt kỷ tinh phong quyền" trong "Tinh phong quyền thông". Tuy miệng nói nhưng không được xuất quyền, trong bụng dạ tự nghĩ thầm:– Phi Bằng hài nhi của mỗ đã phế võ công rồi ư ? Lòng sợ hải hỏi :  

― Phi Bằng nhi làm gì vậy, hình như thúc bá đã bị phế hết võ công hay sao ? Thúc bá không còn dụng được chiêu thức quyền nào cả ! Thúc bá dại quá lại đi thử với hài nhi.

Hoàng Phi Bằng luống cuống thưa :

― Thưa, Thúc bá nội lực, võ công vẫn còn nguyên, Phi Bằng nhi nào dám phạm thượng, nếu phế võ công của Thúc bá trừ khi nào Phi Bằng nhi xuất chiêu bái tổ bằng một tiếng vỗ tay thật mạnh, tức thì Thúc bá đâu còn đứng đó, nhân đây Thúc bá xem Phi Bằng nhi phế ba cây cổ thụ ngoài kia.

Hoàng Phi Bằng vỗ tay thật mạnh ba thành công lực "bép bép", tức thì ba cây cổ thụ cắt thành bốn đoạn, gốc rễ tung lên khỏi mặt đất, chỉ mới bái tổ thôi mà đã như thế, đến chiêu thứ nhì phải khủng khiếp hơn nhiều. Chàng thưa tiếp :  

― Thưa Thúc bá, để ý cái phất tay của Phi Bằng nhi, mời thúc bá xem lại võ công, nội lực, thừa lúc này thúc bá xuất chiêu "Tuyệt kỷ tinh phong quyền", thì biết vẫn bình thường.

Hoàng Phi Biên xuất chiêu một trong "Tuyệt kỷ tinh phong quyền" không có gì trở ngại cả, đúng như lời Hoàng Phi Bằng nói, trái lại nội lược của Hoàng Phi Biên sung mãn vô cùng, cảm thấy thân thể có nội lực đầy ấp hơn mười năm luyện công. Ông lấy làm hoan hỷ, trong cái phất tay của Hoàng Phi Bằng vừa giải huyệt vừa truyền nội lực, rồi nói :

― Điệt nhi, xem thử Thúc bá xuất quyền "Tuyệt kỷ đao phong quyền" Phi Bằng đỡ nhá ?

― Dạ, hài nhi đã chuẩn bị tiếp quyền "bùng bùng". Hoàng Phi Biên xuất quyền ra hết nội lực mà trong người đã có, ai cũng khiếp đảm, chính Hoàng Hạc cũng không ngờ nội lực của Hoàng Phi Biên thâm hậu. Tiếp theo ai cũng sợ Hoàng Phi Bằng bị trọng thương, khi quyền "Tuyệt kỷ đao phong quyền" đến nơi, Hoàng Phi Bằng nghiêng thân biến pháp qua hướng tây, một luồng khói đen mỏng manh bay ra, tất cả nội lực của Hoàng Phi Biên đã xuất mà không thấy kình lực tiến đến Hoàng Phi Bằng, chỉ thấy một luồng khói đen bay về hướng đông Nam của Hoàng Phi Bằng, cả nhà chẳng hiểu gì cả.

Hoàng Hạc lên tiếng :

― Phi Bằng điệt nhi cầm cái gì trên tay đó vậy ?

― Thưa Nội tổ, diệt nhi đang chuyển quyền trả lại cho Thúc bá, nội tổ xem tảng đá đằng kia là quyền "Tuyệt kỷ đao phong quyền" của Thúc bá xuất chiêu.

Hoàng Phi Biên vui mừng họ Hoàng đã có nhân tài xuất hiện. Ông thở ra một hơi dài liền nói :

― Phi Bằng hài nhi, chính là quyền "Tuyệt kỷ tinh phong quyền" không sai, thế là thúc bá không phải địch thủ của Phi Bằng nhi rồi, Thúc bá chịu thua.

Hoàng Phi Bằng lễ phép thưa :

― Hiện nay nội lực của Thúc bá rất sung mãn, họ Hoàng không có người thứ ba nào sánh bằng, vừa rồi Thúc bá xuất quyền chưa hết, nếu xuất hết thì mười tảng đá kia cũng tan vỡ thành cát sỏi.

Hoàng Phi Biên gật gù nửa tin nửa thật, rồi ông thầm nghĩ:– Quả thực trong thân thể có nội lực mới. Ông hỏi tiếp :

― Như vậy nội lực ấy từ đâu Thúc bá có ?

― Xin Thúc bá, nếu tha thứ cho Phi Bằng nhi, thì mới tiết lộ được.

― Phi Bằng hài nhi, không có việc gì cả hãy an tâm.

― Thưa, Thúc bá, sở dĩ có nội lực như thế, là do Phi Bằng nhi mạo muội chuyển "Tinh, khí, thần" vào thân thể của Thúc bá, nội lực này tương ứng với mười năm công phu.

― Thì ra là thế, Thúc bá không có gì để đền bù lại cho Phi Bằng điệt nhi, chỉ lấy lònh cảm tạ vậy.

Hoàng Phi Bằng khoanh tay thưa cả nhà :

― Thưa Nội tổ, quý Thúc bá, Thúc thúc, quý Cô mẫu cùng Gia gia Mẫu thân xin tha tội cho hài nhi. Phi Bằng nhi không dám tỷ võ với bất cứ người thân nào trong họ nữa.

Hoàng Phi Chỉnh thấy hoàn cảnh của hài nhi mình cũng bất đắc dĩ, người lớn ép quá phải vâng lời, ông liền lên tiếng để trấn an con :

― Gia gia không trách hài nhi đâu, lại còn khao khát tìm hiểu sở học đấy, người ta cảm kích cho nên muốn biết võ học của hài nhi, thực ra theo suy nghĩ người giang hồ thì có ngụ ý không đơn thuần. Riêng Gia gia có suy nghĩ rộng hơn, nếu mình sáng tạo hay bảo cổ canh tân võ học mà không lưu truyền thì sẽ mai một. Về đức hạnh Gia gia hiểu thấu lòng hài nhi, việc gì cũng lấy đức lễ làm đầu, giữ nghĩa lễ phong gia đình làm trọng, nay cả nhà muốn biết cho nên hài nhi đừng câu nệ. Gia gia cho phép tự bày ra những gì đã có, hài nhi cũng nên thể hiện võ học tự có, đó cũng là một cách báo hiếu. Nội tổ sẽ cảm kích hài nhi.

Hoàng Phi Bằng đứng ngồi không yên hơi lúng túng thưa :

― Thưa Gia gia, Mẫu thân hài nhi đề nghị như thế này, cả nhà đến cánh rừng gần nhất, ở đó có hồ nước càng sâu càng tốt để hài nhi triển khai một mình, còn ở đây không tiện lắm.

Cả nhà đồng ý, mười tám người phi thân đến cánh rừng cách nhà mười trượng. Hoàng Phi Bằng đã đến nơi, ngồi chờ hơn một phần tư canh giờ, từ xa mười tám người vừa đến nơi hẹn, cả thảy còn thở hổn hển, chưa kịp định hơi thở, điều thức. Hoàng Phi Bằng tranh thủ thời gian thư :

― Kính Nội tổ, cho phép điệt nhi triển khai ngay tại hồ nước này.

Nói chưa hết lời, hai tay Hoàng Phi Bằng liền xuất chiêu "Đăng băng dương" trong "Đăng Thiên Lạc Việt" nước từ dưới đáy hồ vọt lên "ào ào" khác nào thác ngàn hận sóng nghiêng trời, xa xa cơn gió thổi mạnh đẩy cột nước cao hơn nửa trượng, hằng trăm ngàn âm thanh phát ra từ các loài sinh vật sống dưới nước, tất cả đồng số phận hóa thành cột tảng băng dựng đứng ngất cao, phần dưới hồ khô sạch nước khác nào chu kỳ hạn hán, năm mươi lăm năm về trước. Thuận tay Hoàng Phi Bằng xuất chiêu "Đăng hồng thủy", tiếng vang "ầm ầm" khiếp sợ, cột băng tuyết đứng sừng sững trước mặt mọi người từ từ đổ xuống, như thủy triều ập vào gốc sườn rừng bên tả, nước kéo theo mọi sự sống của rừng xanh thành bình địa, không khác nào một trận hồng thủy vừa đi qua, phô bày mọi sự hoang tàn. Mọi người đồng liên tưởng:– Tai họa Hồng thủy nổi dậy từ đôi tay Hoàng Phi Bằng, nếu thực thì không thể biết sự sống tương lai thế nào ? Trong lòng ai cũng cho đời này mong manh, không còn tha thiết tranh đua với người. Trung suy nghĩ của Hoàng Hạc cũng không kém, lòng buồn vui lẫn lộn, trên đôi môi nụ cười đắc ý hay một nụ cười thê lương, lòng heo hắt nghĩ đến tuổi già:– Tuy chưa làm nạn nhân Hồng thủy, nhưng đời người đến lúc nằm xuống phải trải lại không gian cho người sau bước lên phía trước.

Hoàng Phi Bằng hiểu được suy nghĩ của Nội tổ. Chàng chạy đến ôm Hoàng Hạc thưa rằng :

― Điệt nhi có tội với Nội tổ, vô ý làm Nội tổ lòng mông lung.

Hoàng Hạc cười, tỏ lòng vô sự nói :

― Phi Bằng điệt nhi của lão, cứ tự do triển khai võ học cho đến vô tận, Nội tổ biết mà, chiêu quyền vừa rồi xuất xuyên theo gió, toàn thân vận khí, đối không giữ đơn điền, phải không ? Ông nói tiếp:– Thực ra trao đổi võ học chú trọng vào tâm chứ không phải chiêu thức, cho dù người khác hoàn toàn nắm vững quyền pháp của hài nhi thì có sao chứ. Nội tổ hài lòng an tâm, hài nhi tiếp tục đi nào ?

― Dạ. đa tạ Nội tổ, điệt nhi vâng lời, thưa quý Thúc bá, quý Cô mẫu và Gia gia, đây là "Đăng Thiên Lạc Việt", đèn trời đất Việt.

Hoàng Phi Bằng vừa đưa hai tay phong ba cuồng phong nổi lên, đất rung động một góc trời, cây rừng chuyển động "rắc rắc" mười hai luồng bạch vân và lam xuất từ mọi hướng, những cổ thụ thân to một người ôm vừa tầm, bị trốc gốc bay khỏi mặt đất, thân cây đẵn ra từng đoạn nằm la liệt, muôn vàn âm thanh vang dội rung rinh mặt đất từ xa đến gần, cỏ trên mặt đất đành bạt xa rời khỏi đất, chỉ còn trơ trọi đất thịt màu nâu, ẩm khí phát ra trông thấy mà rợn cả người, những côn trùng lúc nhúc cựa quậy ngoài môi trường sống.

Hoàng Phi Bằng xuất quyền tiếp theo và nói :

― Thưa Nội tổ, đây là quyền "Liên hoàn tuyệt luân thủ" trong "Mục Trường Lĩnh Nam".

Trên tay chưa xuất quyền mà đã biến hóa một trăm lẽ tám thức, cùng một lúc không ngừng, rừng thanh vắng trở thành náo động bốn hướng, thú rừng từ xa lớn nhỏ kéo đến. Chàng xuất luôn thức "Huyệt luân xa" trong "Giới Dược Lĩnh Nam", tất cả thú rừng lăn ra thoi thóp. Chàng nói lớn tiếng:– Mỗ chỉ đùa cho vui thôi, mời quý các hạ hãy trở về nơi sinh sống cũ. Chàng xuất luôn chiêu "Huyệt hồn xa" trong "Huyệt Pháp Lĩnh Nam", thế là bầy thú đứng dậy chạy vào rừng.

Ai cũng thấy rõ ràng, nội ngoại công lực võ học của Hoàng Phi không biết đâu mà lường, không khác nào Phù thủy sai binh khiến tướng. Nhân tiện Hoàng Phi Bằng xuất thêm một chiêu "Nội lực công quyền" trong "Công Quyền Lĩnh Nam" . Chàng xoay đôi tay một vòng, có hơn hai mươi đại thụ, tuốt sạch cành và lá rơi xuống đất theo hình dạng mạt cưa, từ dưới đất phun lên những cây nến khổng lồ, ngọn nến bừng bừng sáng, lửa cháy lắc lư như người bay theo chiều gió.

Tất cả ngạc nhiên đồng suy nghĩ:– Bình thường người có nội lực dù có thâm hậu đến đâu cũng không thể nào đốn đẵn cùng lúc hơn mấy mươi cây cổ thụ, đương nhiên phải phát ra tiếng động, đằng này Hoàng Phi Bằng xuất chiêu dũng mãnh như vậy mà không có tiếng động nào cả, chứng tỏ ở đời này sao mà có những kỳ kiệt như vậy. Hoàng Phi Bằng đọc được suy nghĩ của người khác, chàng giải thích :

― Thưa Nội tổ, quý Thúc bá, quý Cô mẫu, Gia gia. Âm không động và lửa cháy như thế đó là chiêu "Tuyệt luân hồng lạp", gồm hai trăm tám mươi tám thức, cộng nội lực mới được như thế. Bây giờ nếu như điệt nhi đem hết "Đăng Thiên Lạc Việt" thì cả sườn núi cao bên hữu kể như bình địa.

Hoàng Hạc đứng ngẩn người, thấy mọi diễn biến võ học của Hoàng Phi Bằng như lạc vào cảnh không sắc, ông rất lo và ngại, mai sau Hoàng Phi Bằng sẽ có nhiều địch thủ. Hoàng Hạc vội mời :

― Tất cả chuyển qua đồi bên kia sườn núi, ở đây ngột ngạt quá .

Hoàng Phi Bằng nhớ ra sức ép nội công của mình không ai chịu nổi, chàng lên tiếng :

― Thưa, Nội tổ suy đoán đúng lắm, mời tất cả đồng phi thân, rồi chàng nói tiếp:– Hài nhi xin khai triển tiếp, nhưng Nội tổ, quý Thúc bá, Cô mẫu, Gia gia phải đứng sau lưng của Phi Bằng nhi.

Chàng đứng mé sườn núi cao, hai tay phất nhẹ, quyền pháp chuyển động, nổ ra mấy tiếng "ầm ầm" cả đồi núi thấp bên kia biến thành bình địa, tất cả cổ thụ trốc gốc, gãy đổ nằm la liệt như một thiên tai của bão tố, ai nấy thấy cảnh vật càng khủng khiếp, khiến lòng người se lại. Hoàng Phi Bằng không để hở tay, chàng xuất luôn một chiêu thức "Hoàn thiên Bách Việt" và "Thần võ Bách Việt", hai chiêu ba trăm thức trong "Công Quyền Lĩnh Nam". Từ dưới đất đưa lên như hình trái tim, đất chuyển động nước chảy lên thành mây bay trên mặt đất, chàng chắp hai tay lại, xòe ra như cánh đại bàng tung mình vào không gian, rồi đảo ngược đầu xuống, hai tay cầm kiếm xoay thân thể đâm thẳng xuống đỉnh đá.

Thân pháp vừa đảo ngược lên thì hóa thành một vùng trời mịt mù gió bụi. Chàng đứng ngoài vùng mịt mù, chỉ khắc sau mọi người mới thấy một đồi đất cao nửa trượng. Hoàng Phi Bằng xuất luôn chiêu thứ hai, đồi đất biến mất, trả lại mặt đất bằng phẳng, Chàng thưa :

― Chiêu này điệt nhi truyền thụ cho thập nhất Hoàng Đức, nhờ vậy mới hạ một lúc tám mươi ba địch thủ mãi quốc tại thành Phiên Ngung. Mỗi chiêu "Hoàn thiên Bách Việt" luôn luôn biến hoá mãi, năm thành năm mươi, năm mươi thành hai trăm năm mươi, cứ thế mà nhân lên vô cùng tận. Cứ thế chàng tiếp tục giải thích:– Mời Nội tổ xem "Tháp huyệt Bách Việt", trong châu thân con người có trên ba trăm hai mươi bốn huyệt lớn nhỏ, cộng với thức giả huyệt đặc biệt, nói chung điểm huyệt, giải huyệt cần hiểu phép thuần "Âm dương bình phương Bách Việt" đôi khi cũng có người bị liệt huyệt mạch, cho nên có phép xem mặt chẩn mạch. Phi Bằng nhi không sử dụng "Bạch thiết châm" để điểm huyệt, mà chỉ sử dụng "Mục Trường Lĩnh Nam". Hoàng Phi Bằng mời Hoàng Phi Chỉnh để làm thử nghiệm :

― Hài nhi, kính mời Gia gia ra đứng nơi này, để thử nghiệm cho Nội tổ tường lãm.

Từ lúc Hoàng Phi Chỉnh thấy vốn võ học của Hoàng Phi Bằng thì ông đã e dè rồi, lòng lo ngại thẩm:–  Bây giờ nghe con mình mời để nó thử võ học thì không biết tránh né đường nào cho khỏi ! Tuy nhiên ông vẫn phải bạo phổi để Hoàng Phi Bằng làm hài lòng gia gia ( Hoàng Hạc ). Hoàng Phi Chỉnh bước ra hai chân đứng như thế tấn trụ, rồi nói :

― Hài nhi à, Gia gia phải đứng vào vị trí nào ?

Hoàng Phi Bằng hai tay cung kính thưa :

― Thưa, Gia gia đứng cách hài nhi năm mươi thước, Gia gia sử dụng "Bạch thiết châm" để điểm huyệt của hài nhi.

Hoàng Phi Chỉnh hỏi lại :

― Đứng xa như vậy Gia gia có tài gì mà phóng "Bạch thiết châm" cho đến đích được ?

― Thưa, Gia gia phóng không tới cũng phải phóng, có như vậy Gia gia mới biết được "Tháp huyệt huyền thông" trong "Mục Trường Lĩnh Nam" chứ ?

Hoàng Phi Chỉnh chân bước đi đã cách hai trượng rồi hỏi lại :

― Hài nhi, thế này được chưa ?

― Thưa, Gia gia được rồi, bây giờ Gia gia tùy ý xuất bao nhiêu chiêu "Bạch thiết châm" cũng được.

Hoàng Hạc cười, nói đùa :

― Bây giờ Gia˗Tử nhà Chỉnh thử tài, mỗ xem ra thằng út nhỏ, thắng thằng út lớn như chơi. Cả nhà đồng cười.

Hoàng Phi Chỉnh vẫn e dè, rồi nói tiếp :

― Gia gia xuất chiêu đây "véo véo" ba mươi "Bạch thiết châm" bay ra, nội lực như thế nghiêng thành, bạt núi, thủ pháp tinh diệu của Hoàng Phi Chỉnh không một ai có thể ngờ rằng bốn mươi lăm "Bạch thiết châm" rơi xuống đất chỉ cách Hoàng Phi Bằng nửa trượng.

Hoàng Phi Bằng liền thưa :

― Thưa, Gia gia phóng "Bạch thiết châm" chưa hết nội lực.

Hoàng Phi Chỉnh phóng lại lần thứ hai, ba mươi "Bạch thiết châm" cũng chỉ chừng ấy trượng, không hơn không kém.

Luận võ học "Bạch thiết châm" và nội lực của Hoàng Phi Chỉnh đã vào thượng thừa trong họ Hoàng.

Bỗng đến đây Hoàng Phi Chỉnh lăn xuống đất tim đập nhẹ, ai cũng thất kinh xanh mặt, riêng Hoàng Phi Bằng vẫn bình tĩnh.

Hai bà cô kẻ nóng mặt, người ôn nhu quát tháo :

― Thằng Phi Bằng nó giết cậu Út rồi, lão cô không tha thứ mi đâu ?

Hoàng Phi Bằng vội trả lời :

― Hài nhi mới có thử thôi mà, sao nhị vị Cô mẫu lại nóng tính thế, đúng rồi chị em nhà họ bênh vực như vậy cũng phải thôi.

Hoàng Phi Bằng liền vỗ tay hai tiếng "bép bép" ba mươi "Bạch thiết châm" xuất khỏi huyệt đạo của Hoàng Phi Chỉnh, ông đứng dậy tự nhiên.

Hai bà cô Hoàng Lữ Giao, Hoàng Lữ Trinh la lên :

― Ủa, cậu Út có sao không ?

Mọi người trải qua hơn ba khắc ngơ ngác, bồi hồi, chỉ sợ Hoàng Phi Bằng lỡ tay giết chết Hoàng Phi Chỉnh. Trong lòng họ không nói ra nhưng ai cũng khiếp sợ thằng Hoàng Phi Bằng, nếu nó mà chơi thiệt thì mất mạng như tám mươi bốn quân tướng, quan thần tại thành Phiên Ngung. Trên tay Hoàng Phi Bằng đưa ra ba mươi "Bạch thiết châm" rồi thưa :

― Thưa, Gia gia đã trúng ba mươi "Bạch thiết châm" này, trong ba mươi huyệt tử, như huyệt "Thiên Trụ, Phong Phiến, Chi Thất, Phục thổ, Dương giao, Thiên Khu, Phục Thổ, Dương Giao, Thiên Tuyên, Thiên Trụ". Thế mà không hề hấn gì vì hài nhi chận huyệt Dương Bạch, Liêm Truyền và Phong Phủ để bảo vệ Gia gia. Bây giờ Gia gia thấy trong người có chi lạ không ?

Hoàng Phi Chỉnh có cảm giác hài lòng cười :

― Hình như trong cơ thể của Gia gia có đến bốn luồng khí, đang chuyển từ dương qua âm theo bảy đại huyệt, thân thể ấm áp lắm.

Hoàng Phi Bằng thưa tiếp :

― Thưa, Gia gia thở ra, thở vào ba lần để xem lại nội lực.

― Ừ lạ thực, nội lực, lục phủ ngũ tạng thông suốt thoải mái, còn thấy thân thể nhẹ lâng lâng, nội lực như sung mãn hơn trước nhiều lắm.

Hoàng Phi Bằng không ngần ngại nói :

― Thưa, Gia gia xuất quyền vào ba cây cổ thụ đằng kia để xem lại võ công có bị phế chưa ? Luôn tiện Gia gia chuyển nội lực ấy vào đơn điền sẽ thấy tinh diệu hơn .

Hoàng Phi Chỉnh liền xuất luôn ba quyền tiếng vang long trời lở đất. "ầm ầm" ba mươi cây cổ thụ gãy đứt làm hai đoạn, như bị tay búa thợ rừng đẽo gọt. Hoàng Phi Bằng mừng vui xem như một việc làm báo hiếu thành công, chàng nói :

― Thưa, Gia gia đã khỏe rồi, hài nhi mừng quá, rồi chàng giải thích tiếp:– Khi hài nhi xuất ba quyền vào huyệt lấy ra ba mươi "Bạch thiết châm" từ ba mươi huyệt tử của Gia gia, hóa thành kình lực mới, lúc ấy hài nhi trả đòn lại để trợ nội công, thì cả nhà không ai biết, khi giải huyệt cũng vậy, lấy ra ba mươi "Bạch thiết châm" trong thân thể của Gia gia, chỉ giữ lại ba huyệt Dương Bạch, Liêm Truyền, Phong Phủ để tăng nội lực của Gia gia bằng hai mươi năm công phu. Nói chung hài nhi xuất chiêu giải huyệt, hay phế huyệt mà không ai có thể biết trước được. Gia gia còn nhớ thập nhất Hoàng Đức lấy mạng Lê Vĩnh chỉ cần dụng một huyệt là đủ, chính hài nhi xuất chiêu thức đó để hạ thủ Lê Vĩnh. Lúc hài nhi ra tay như vậy thì Gia gia đâu có gì, thế mà một chút xíu nữa hai bà sư tử Hà đông chuẩn bị vồ hài nhi rồi, Gia gia xem kìa bây giờ hai bà sư tử ấy hiền như mẫu thân vậy, đúng là người ta thương em ruột thịt hơn thương cháu là thế đó. Tất cả đồng cười. Hoàng Lữ Trinh lên tiếng :

― Ừ, phải đấy mi mà sẩy tay một cái thử xem, tất cả mười sáu cao thủ của Cô mẫu rượt mi lên trời. Cô mẫu tin chắc chỉ có ba nhóc con Lý Bình Trung, Trịnh Trường, Tuyết Băng bênh vực mi mà thôi.

Bây giờ đã tạm ổn Cô mẫu hứa tối nay cho huynh, đệ, muội mi ăn cháo nấm rơm đầu mùa hạ, thứ nấm này chỉ có Nội tổ và quý lão hưởng dụng mà thôi, đặc biệt hôm nay thưởng cho mi, mi có đức lắm mới được hưởng.

Hoàng Phi Bằng cười "hì hì" hỏi :

― Hài nhi còn nhiều trò chơi lắm Cô mẫu có thích không ?

― Trò chơi của điệt nhi rất nguy hiểm Cô mẫu khổng chơi đâu, chờ khi khác nhá ?

Hoàng Phi Cương có ý lòng tham riêng, đang suy nghĩ về Hoàng Phi Biên, Hoàng Phi Chỉnh có được nội lực công phu hai mươi năm, do Hoàng Phi Bằng chuyển luân, thế thì mình cũng thử với Hoàng Phi Bằng để hưởng được cái năng lực ấy, mình là gia trưởng mà yếu nội lực thì không còn thể thống gì cả.

Hoàng Phi Cương mặt dày liền lên tiếng :

― Phi Bằng điệt nhi cùng thúc bá tỷ đấu kiếm pháp xem thế nào, tùy Phi Bằng nhi sử dụng kiếm pháp nào cũng được.

Hoàng Phi Bằng không nói ra cũng đã hiểu hết ý sâu hiểm của Hoàng Phi Cương muốn gì rồi. Chàng tự thầm:– Đúng là những kẻ lòng tham lam lúc nào cũng bị che phủ trí tuệ, trái tim phô bày dụng lợi quên lương tâm. Hoàng Phi Bằng cười thầm :– Người đời dạy võ học chứ không bao giờ cho nội lực, trừ phi có mối giao tình đặc biệt trong giang hồ, nay Cương thúc bá ơi đã đến ngày đất gọi rồi ! Nhân dịp này trừ khử kẻ làm phản đang đứng trước mặt, cũng nhằm để cứu thiên hạ, không để hậu quả người đời oán hận họ Hoàng. Phi Bằng liền đề nghị :

― Thưa Thúc Phụ, nếu bạt được chín cây cổ thụ đằng kia, mỗi cây tính từ gốc lên còn lại chín phân. Thúc Phụ đừng bạt sai lạc là được, có như vậy thì mới xuất hết nội công võ học.

Hoàng Phi Cương mừng quá độ, đem hết nội lực bạt cổ thụ, đến cây thứ chín đổ xuống đất, vừa lúc Hoàng Phi Cương rơi vào đồ trận. Hoàng Phi Cương bỗng thấy tứ hướng như thế giới hồng hoang, ông khiếp sợ cảnh mênh mông, hoang sơ chưa có sự sống của vạn vật, trí tuệ của ông bị căng não, lòng ông đến độ phải hoảng hốt. Hoàng Phi Cương miệng la lớn :

― Thưa Gia gia, quý hiền đệ, muội đang ở đâu sao không cứu mỗ với.

Thực ra ai cũng thấy và nghe lời nói của Hoàng Phi Cương từ trong dội ra, trái lại ở bên ngoài đồ trận mọi người nói chuyện thì Hoàng Phi Cương không thể nào nghe được. Sự việc bất ngờ chỉ có Hoàng Hạc mới biết đây là đồ trận của Hoàng Phi Bằng vừa lập ra, nhưng không biết mục đích để làm gì ! Mọi người nghe lời nói nghiêm nghị của Hoàng Phi Bằng, từ trên gốc cây nói xuống :

― Thưa Nội tổ, quý Thúc bá, Thúc thúc, Cô mẫu, Gia gia. Phi Bằng nhi xin tạ tội trước với quý đấng hai lạy, xin được phép xã giới nghiệt ác này. Mọi trắng đen sẽ bày ra ánh sáng, từ miệng của Cương thúc phụ, về tội cấu kết ngoại thuộc hại nhà, làm phản Bách Việt, đã bao lâu mà không ai biết việc làm bí ẩn của người.

Đương nhiên Hoàng Hạc, Hoàng Phi Bình, Hoàng Phi Biên, Hoàng Phi Khải, Hoàng Phi Vũ, Hoàng Lữ Giao, Hoàng Lữ Trinh, Hoàng Phi Chỉnh biết chỉ một phần và còn nhiều nghi vấn chưa giải đáp. Những người còn lại hầu như mờ mịt, không hiểu việc gì sẽ đến với Hoàng Phi Cương, tất cả không nói ra lời vì quá đột ngột. Hoàng Phi Bằng búng mình phi thân lên gốc cây thứ chín hỏi Hoàng Phi Cương :

― Lão Cương ai sai bảo hành động nghịch đạo gia phong, dùng bùa chú gì để bức hiếp Hoàng Phi Biên truyền phương pháp đúc kiếm họ Hoàng ?

Trong đồ trận Hoàng Phi Cương nghe từ không trung nói vói xuống bằng âm thanh oai nghiêm, như vị thần linh truyền lệnh, ông chưa hề nghe và không biết đó là tiếng nói của ai, phần bên ngoài trận ai cũng biết chính là tiếng nói của Hoàng Phi Bằng, chàng đứng trên đầu gốc cây thứ chín thẩm vấn Hoàng Phi Cương, tuy Hoàng Phi Cương đang lạc vào cảnh hồng hoan, nhưng ông vẫn kiên cường đứng thẳng để đối đáp, đúng là cao thủ võ lâm không vì sợ hãi hùng trời đất.

Hoàng Phi Cương bình tĩnh trả lời :

― Thưa ngài, mỗ là Hoàng Phi Cương, thi hành mệnh lệnh của đạo sĩ Trần Mạnh Côn.

Hoàng Hạc cùng mười chín người đồng nghe qua lời tự thú của Hoàng Phi Cương, ai cũng bễ nghễ thần khí lạc, lắc đầu khi nghe Hoàng Phi Cương tự thú. Cảm thấy như lòng trời đang oi bức, tất cả đổ mồ hôi hột, không ngờ bí mật mở ra nhằm giải cứu họ Hoàng.

Hoàng Phi Bằng búng người phi thân qua gốc cây thứ bảy hỏi :

― Lão Cương với Trần Mạnh Côn liên hệ như thế nào, vậy Trần Mạnh Côn đã đúc được kiếm rồi chưa ?

Hoàng Phi Cương không áy náy đáp :

― Thưa ngài, mỗ ganh ghét với Biên đệ, cho nên cách đây tám tháng, tìm thầy học bùa chú mục đích là ếm trù cả gia đình Biên đệ "bất đắc kỳ tử" và dụng độc dược áp chế Biên đệ để lấy bí pháp đúc kiếm, sau đó mới khống chế những ai không vâng lời mỗ kể cả Hoàng Hạc gia gia cũng không ngoại lệ, việc này mỗ đã thành công.

Còn đạo sĩ Trần Mạnh Côn có thể gọi là sư phụ đương thời vì người chỉ giáo cho mỗ dùng bùa chú và độc dược, nay mỗ đã luyện thành công bảy phần, hiện mỗ đã trù ếm tại trung tâm cây kèo nhà của Biên đệ, tổng cộng năm hình nhơn lớn nhỏ. Bức hiếp được Biên đệ truyền đúc kiếm, đó mới gọi là quyền trưởng gia tộc chứ. Đến nay sư phụ đạo sĩ Trần Mạnh Côn chuẩn bị tự đúc kiếm. Chính tại hạ cùng với Trần Mạnh Côn thông đồng với Lê Vĩnh làm phảm tại thành Phiên Ngung.

Tất cả người họ Hoàng và ngoài họ đang đứng bên ngoài đồ trận, khi nghe lời khai mà phải lạnh người. Hoàng Phi Bằng phóng qua gốc cây thứ năm hỏi :

― Lão Cương với Trần Mạnh Côn lập đảng lấy danh xưng là gì, sào huyệt ở đâu, hoạt động thế nào và bao giờ khởi binh làm phản "Hợp Việt Xuất Hán", lực lượng có những ai và bao nhiêu đảng viên, bốn mươi người làm phản đã tàn phế tại sao lão Cương và Trần Mạnh Côn ra tay giết họ ?

Hoàng Phi Cương không chần chờ, liền trả lời :

― Thưa ngài, sư phụ đạo sĩ Trần Mạnh Côn nguyên là đảng trưởng, còn mỗ là đảng phó, đạo sư Trần Hạnh Phước cằm cân đảng luật, người đời chỉ biết danh xưng Chung Thành Giáo, chứ không hề biết hoạt động ẩn danh Cộng Đảng, sào huyệt tại Đô Lung Lĩnh, Trường Sa. Mục đích hoạt động của sư phụ Trần Mạnh Côn vì muốn chím quyền xưng Vương Quế Lâm, ngoài ra còn có các tướng quân như Tăng Bạch Hùng, Hà Chung Khoa, Hứa Vành Anh, Từ Ngọc Hú và trên bảy trăm đảng viên. Thưa, trong bốn mươi người đó có mười người của Cộng Đảng và các đảng khác đồng liên hệ làm phản, cần phải bịt miệng họ trước khi làm phản.

Tất cả đồng nghe Hoàng Phi Cương xác nhận hành động, ai cũng đã rõ và biết thế lực của Hoàng Phi Cương quả là có ý đồ làm phản, tội này quá lớn sẽ trả giá tru di tam tộc ! Không biết Nam Việt Vũ Đế có am tường nội vụ này không ? Hoàng Phi Bằng phóng qua gốc cây thứ ba hỏi tiếp :

― Tại sao mi không nhân ái như Hoàng Hạc gia gia vậy ?

Hoàng Phi Cương không chần chờ, liền trả đáp :

― Ông ấy đạo đức nhưng không thể thành nhân, ôn hòa là cha của chết nhác, cương trực là tự khinh rẻ mình, có bản lĩnh mà không hạ thủ, tuy là anh hùng mực thước Lĩnh Nam nhưng không có mộng đồ vương. Còn mỗ thì ngược lại lấy đồ vương làm đầu, thà bảo vệ đảng để hy sinh phế cả họ Hoàng.

Hoàng Hạc nghe qua chửi thầm:– Quả là thằng tiểu tử này là âm binh sống trên dương thế ! Khôngg ngờ sinh ra y là đồ nghiệp chướng. Thôi hết rồi ta chỉ biết lắc đầu để cho Hoàng Phi Bằng trị tội đại nghịch.

Hoàng Phi Bằng búng mình phi thân qua gốc cây thứ nhất hỏi :

― Như vậy lão Cương đã có dự trù diệt hết họ Hoàng, kể cả Hoàng Hạc ư, lấy gì để cầm chắc diệt được cả họ Hoàng ?

Hoàng Phi Cương rất tự nhiên đáp :

― Thưa ngài, đúng như thế họ Hoàng là lực lượng cản trở bước đi của mỗ, cần phải diệt tận gốc tróc tận ngọn. Bùa chú của mỗ siêu quần, vô cực có khả năng diệt hết họ Hoàng cùng lúc, đó là điều mà mỗ chuẩn bị thực hiện nay mai.

Khi nghe Hoàng Phi Cương trả lời, tất cả mọi người lớn nhỏ đồng xanh mặt, mỗi người một vẻ, ngưỡng mặt lên trời, đầu cúi xuống đất, hay lắc đầu lia lịa và thở dài khéo theo sự buồn bả ! Huynh đệ họ Hoàng không ngờ lòng dạ của Phi Cương thay đổi như chong chóng .

Hoàng Phi Bằng phóng mình qua gốc cây thứ tám hỏi :

― Thế thì lão Cương lấy bùa chú ra tự chặt thử hai chân, một tay, móc một mắt, để thử xem tài siêu quần nhập hóa đã đến phi thường chưa ?

Khi nghe đến đây ai cũng biết Hoàng Phi Bằng đã quyết định, không tha thứ những kẻ đem tổ tiên làm vật hy sinh nhằm bảo vệ Cộng Đảng. Khi Hoàng Phi Cương đã duy danh thì trước sau gì cũng dâng Nam Việt cho Hán. Nay bí mật đã được vén mây mù, Hoàng Phi Bằng đành phải diệt trừ trước khi thảm họa đem đến, dù đó là thúc bá cũng không tha thứ.

Hoàng Phi Cương chưa thật tin bùa chú cho nên buộc lòng ông phải từ tuyệt :

― Thưa ngài không được ạ .

Hoàng Phi Bằng bực tức hét lớn :

― Hãy lấy bùa chú ra thực hiện thử xem, nếu trái lệnh trời không bao giờ tha cho mi.

Hoàng Phi Cương miệng lập cập đáp :

― Thưa ngài, được thôi, chính bảo kiếm này là bùa chú hộ mệnh, chặt đứt hai chân, một tay và móc một mắt, nó sẽ tự động nối lại bình thường, ngài hãy xem đây.

Ba tiếng "xẹt" và một tiếng "bụp" quả nhiên hai chân, một tay đứt lìa ra khỏi thân thể và một mắt bị mù.

Hoàng Hạc thở dài, khó mà dung tha, không còn cách nào để biện hộ cho tiểu tử mang tội tầy trời, dám diệt cả họ Hoàng, đúng là nồi da xáo thịt, nghiệt ác đây rồi !

Hoàng Phi Bằng phóng mình qua gốc cây thứ sáu hỏi :

― Lão Cương diệt cả nhà họ Hoàng, kể cả vợ con ngươi cũng không tha thứ ư, như vậy có hối hận không ?

Hoàng Phi Cương khắn khắn không ngại trả lời :

― Thưa ngài, lâu nay mỗ làm rất nhiều việc bí mật, phương hại đến họ Hoàng, thì nay diệt họ để mưu đồ vương có gì đâu gọi là hối hận.

Một lần nữa Hoàng Hạc lắc đầu than vãn thầm:– Loại tiểu tử vô đạo này tội đáng chết không thể tha thứ, nếu nó sống thì họa khôn lường. Hoàng Phi Bằng phóng mình qua gốc cây thứ tư hỏi :

― Lão Cương đã cấu kết với bọn làm phản Lê Vĩnh vào lúc nào, mục đích hành động ra sao, danh sách trên toàn quốc có những ai, danh xưng là gì ?

Hoàng Phi Cương không ngần ngại, xem câu hỏi này là những thành quả tự hào trong đời, lòng nhạt nhẽo nói :

― Tại hạ chính là nhà mưu sĩ trong nội vụ này, liên hệ với Lê Vĩnh trước ba tháng đại hội Phiên Ngung thành khai mạc, mục đích thay đổi triều đại họ Triệu. Ngày thành công tại hạ cầm cờ nguyên soái. Lê Vĩnh lên làm vua lấy hiệu đại đế Vĩnh Hòa, còn Trần Mạnh Côn làm tể tướng, đạo sư Trần Hạnh Phước chưởng quản Hộ Vệ Thành và thay đổi hết quan lại cũ đưa vào quan lại thân tín làm chân tay. Chúng mỗ đồng khai sinh Cộng Đảng, lực lượng kết nạp trong quân quan đại thần và trong các vương phủ bảy quận Nam Việt. Mỗ dự trù chỉ một năm sau nắm hết quân binh là lật đổ triều đại của Lê Vĩnh. Còn về biên giới do Trần Hạnh Phước làm chủ dưới sự bảo vệ của nhà Hán. Trong nội địa tứ đầu chế tung hoành chia vùng thụ hưởng. Hiện nay đã lập vi bằng cam kết hành động, tuy nhốm Lê Vĩnh bị tiêu diệt nhưng vẫn còn Hoàng Phi Cương, Trần Mạnh Côn, Trần Hạnh Phước.

Hoàng Phi Bằng búng mình phi thân qua gốc cây thứ nhì, chau mày hỏi :

― Lão Cương à, đã trình khai đến đây chưa hết đâu, hãy nghe ta nói đây. Tất cả những hành động của mi, Nam Việt Vũ Đế có trên tay đầy đủ danh sách và kế hoạch làm phản của đồng đảng mi, không soát một mảy may nào cả. Nếu không có uy tín của quân sư ngoại triều Hoàng Hạc, huynh đệ Hoàng Đức thì cả họ Hoàng không còn ai sống, chính là do mi tạo ra tai ách này ! Lão Cương có biết không hành động này đem đến cho họ Hoàng tru di tam tộc đó. Nam Việt Vũ Đế ân tứ tuy tha tội tru di tam tộc cho họ Hoàng, nhưng không tha tội cho mi, tội chết đã tha, tội sống phế võ công lấy một phần thân thể để răng trong họ Hoàng, sau này không ai dám đi trên con đường của mi, còn một việc mi chưa làm đó là chọc thủng một màng nhĩ đi thôi.

Khen cho lão Cương chỉ biết trung thành với kẻ vô tổ quốc như Lê Vĩnh, Trần Mạnh Côn La Đức và Trần Hạnh Phước mà quên mất cả nhà họ Hoàng, đúng là háo danh, tham lợi chưa đến mà trước mắt đã thiệt thân ! Thử hỏi lấy đâu ra tài cán công đức để làm soái tướng với thừa tướng chứ ?

Sau khi nghe Hoàng Phi Bằng tra vấn Hoàng Phi Cương, ai cũng toát mồ hôi lạnh, nhờ Hoàng Phi Bằng đứng ra cứu họ Hoàng và những người liên hệ họ Hoàng. Hoàng Phi Cương không hề nao núng vì ông vẫn tin ở giờ cuối sẽ có Trần Mạnh Côn cứu chữa tàn phế và thoát thân ra khỏi miền mênh mông này, liền nói :

― Thưa ngài, mỗ làm liền không chờ lâu.

Từ trong lòng đồ trận phát ra một tiếng "phụt". Hoàng Phi Bằng cười "ha hà …"

― Tại hạ, chào lão Hoàng Phi Cương tạm biệt chúc lão có giấc mộng đẹp.

Chàng phi thân xuống đất ra khỏi đồ trận. Ai cũng kinh hoàng, trước cảnh Hoàng Phi Cương làm phản và hậu quả thân thể đã bị phế, không ai thương cũng không ai để lòng ghét thân phận Hoàng Phi Cương hiện giờ. Hoàng Hạc tự nói một mình:– Trần đời luôn thay đổi người mới chôn lấp người cũ, đó là thiên nhiên như thế, mình nào trách được ai. Ông tự mở ra hồi ức, nhớ khi Hoàng Phi Cương mới chào đời, mỗ rất thương yêu và đặt trên vai những niềm tin, hy vọng tương lai làm rạng rỡ họ Hoàng. Không ngờ đến hôm nay sự ê chề trước mặt một tiểu tử bất lương, nếu không nhờ Hoàng Phi Bằng khám phá ra thì tai họa đến với họ Hoàng khủng khiếp khôn lường.

Tất cả không ai bảo ai cùng phi thân theo Hoàng Hạc về nhà, Hoàng Phi Bằng ngăn cản lại, rồi nói :

― Thưa quý đấng chờ vài khắc rồi đi cũng chưa muộn, hãy núp xuống những gò đất, chờ xem có diễn biến mới trong trận đồ đang đổi thay màu sắc.

Hoàng Phi Bằng nói với Hoàng Hạc :

― Thưa Nội tổ, trực giác của diệt nhi đang có người từ xa phi thân đến . Hoàng Hạc hồ nghi nói :

― Trực giác không phải là đúng đâu, về đi bỏ mặc kẻ làm phản.

Hoàng Phi Bằng sau một hồi đắn đo, liền xác định thưa :

― Thưa Nội tổ cũng không phải là sai.

Hoàng Phi Bằng phất tay, tất cả đồng núp vào gò đất. Chàng phi thân lên cổ thụ ẩn mình chờ xem việc gì chuẩn bị bày ra. Hoàng Phi Cương ngồi đọc hết thần chú này, qua bùa chú khác, vẫn chưa thấy hai chân, tay, mắt, nhĩ tự động hiệp thông. Ngồi trước một không gian tối tăm, mù mịt vẫn chưa tự kiểm lại lòng mê, u muội và chưa tìm ra hậu quả ngày nay, miệng vẫn đọc bùa chú liên hồi. Tự dưng Trần Mạnh Côn xuất hiện, phi thân vào chỗ của Hoàng Phi Cương đang ngồi, mục đích của Trần Mạnh Côn tìm Hoàng Phi Cương để trao sứ mệnh đi ám sát Hoàng Trung Nhất nguyên là Quế Lâm Vương. Trần Mạnh Côn không ngờ bị rơi vào đồ trận mà không hay biết, giọng nói của Trần Mạnh Côn như người đầy quyền lực, phán :

― Hoàng đệ, việc này nghĩa là thế nào, tại sao chân tay bị chặt đứt, mù mắt thế này, ai hại Hoàng đệ nói đi mỗ sẽ lấy lại công đạo ?

Hoàng Phi Cương đã đọc hết bùa chú vẫn hoài công, lòng hoài nghi rồi khẩn cầu gọi cứu :

― Đệ tử cầu xin sư phụ tận lực ban bùa chú, để chân tay hiệp thông lành lại thì việc gì đệ tử cũng thực hiện thành công.

Trần Mạnh Côn nghe nói đến bùa chú là ông xanh mặt vì bùa chú chỉ là bịp được người mê muội như Hoàng Phi Cương, chứ bùa chú không thể nào "Cải tử hoàn sinh", bùa chú không phải là thiên hóa vạn hóa, không thể nào người tàn phế trở thành người bình thường.

Trần Mạnh Côn thở ngắn than dài cười chua chát "ha hà …"

― Mỗ không có khả năng như Hoàng đệ ước mơ, bùa chú chỉ là tưởng tượng trong trí giác nó không có thực, người ranh ma luyện tập phép xảo thuật để làm cho người yếu lòng tin rằng có thực.

Hoàng Phi Cương nhếch mép nở một nụ cười khó hiểu, nhạt giọng hỏi :

― Sư phụ có cách nào ra khỏi đây được không ?

Trần Mạnh Côn tự phụ cho mình võ học hơn người, một tiếng "hừ" âm thanh lạnh nhạt, trầm giọng trả lời :

― Được chứ, mỗ đưa Hoàng đệ về sào huyệt nhá ?

Trần Mạnh Côn loay hoay mãi mà vẫn chưa ra được, bây giờ ông mới biết bị giam vào đồ trận, lúc này Hoàng Phi Cương mới tỉnh ngộ, biết mình bị Trần Mạnh Côn lừa gạt, Hoàng Phi Cương nẩy ý phải đối phó một chết một sống với ông sư phụ đại bịp, tuy chỉ còn một mắt, một tay, nhưng nội công vẫn còn nguyên. Thế là Trần Mạnh Côn khó mà chạy thoát khỏi đường kiếm họ Hoàng, quả nhiên giang hồ gặp giang hồ hiểm ác. Hoàng Phi Cương lập kế mưu mời Trần Mạnh Côn đến gần để trao một bí mật. Trần Mạnh Côn thấy thân thể Hoàng Phi Cương tàn phế, ông không đề phòng vừa đến gần, Hoàng Phi Cương xuất liên hoàn chiêu "Bạch thiết châm", lấy được đôi mắt đen nâu và đôi chân của Trần Mạnh Côn. Hoàng Phi Cương nổi cơn giận dữ, miệng gào như sấm sét :

― Mỗ thật không muốn nhìn thấy cái mặt tên Trần Mạnh Côn nữa. Nay mỗ đã trải qua thời khắc sống trong âm thanh cuồng nộ của trời đất cũng vì mi, nay mỗ quyết định không tha thứ kẻ làm mỗ khổ sở, thà chấp nhận như danh ngôn có câu: "Ngậm cay đắng, trong cay đắng mới làm con người trên loài người".

Thế là hai người đồng xuất kiếm, đao, quyền tỷ đấu quyết lấy mạng sống, chiêu số cả hai người đã quyện vào nhau không còn lộ sống, mặt đất cũng nhăn nhó nổi phong ba "ầm...ầm..." bụi mịt mù trong đồ trận. Hoàng Phi Bằng ngồi trên cây cổ thụ cười thầm:– Mỗ không mời mà Trần Mạnh Côn tự đem xác đến, có nghĩa là còn nhiều nguyên do khác, bỗng Hoàng Phi Bằng thấy một phụ nữ thấp thoáng từ xa, thân pháp bình thường vừa đến nơi.

Người phụ nữ gọi :

― Trần đại ca, người tình phụ bạc năm xưa tại sao lại ở nơi này và Hoàng đệ ơi, tại sao đột nhiên biến thành tỷ đấu như kẻ thù trăm kiếp thế hả ?

Đúng lúc Hoàng Phi Cương xuất một chiêu kiếm tuyệt gia kỳ diệu, lấy được cánh tay trái của Trần Mạnh Côn. Người phụ nữ đứng ngoài trận đồ vốn chính là tình nhân cũ của Trần Mạnh Côn nhưng bị Côn bội bạc vì thấy Phạm Thuy Ngu biết làm tình hơn, nay Phạm Thuy Ngu đã qua đời, dù sau tình cũ không chung sống cũng còn dư âm, nay vô tình chứng kiến cảnh phanh thây, liền phản ứng, tay thò vào tuối áo lấy một lọ thuốc ra rồi khom xuống nhặt một bụm đất mầu nâu, thuốc đất trộn đều gói lại vào khăn tay màu trắng xám, thảy vào đồ trận, âm thanh "vo vo". Trần Mạnh Côn vươn mình chụp lấy gói thuốc độc quăng đến Hoàng Phi Cương.

Hoàng Phi Bằng liền xuất quyền chặn lại nhưng không kịp. Gói thuốc độc trên tay của Trần Mạnh Côn biết có người cản trở liền âm thầm bóp nát vụn gói thuốc rồi vận nội lực đẩy thuốc ra, lòng tự suy:– Mỗ không thể để họ Hoàng toại nguyện sống trên đời này.

Hoàng Phi Cương tuy còn một mắt và bị thương máu chảy khá nhiều, đôi mắt vẫn còn thấy lem nhem hình dáng người nữ liền chửi lớn tiếng :

― Con mụ độc trùng Phạm Thuy Nhu đến rồi ư, vào đây lấy xác thằng chồng hụt đem đi trình địa phủ, mỗ há sợ chết dưới tay độc trùng đâu ?

Lúc này người ta mới biết Phạm Thuy Nhu là chị của Phạm Thuy Ngu đã chết ở vịnh Hổ Môn. Hoàng Phi Cương đưa kiếm lên xuất một chiêu đỡ bụi độc trùng từ tay Trần Mạnh Côn bay ra có muồi tanh nôn ọe, liền nghiêng mình qua bên trái, chưa tránh được độc trùng, thì từ trên cao Hoàng Phi Bằng xuất một quyền đẩy Hoàng Phi Cương qua bên hướng Đông.

Hoàng Phi Cương tự thầm:– Ta thà chết dưới kiếm họ Hoàng còn hơn chết trong tay mụ độc trùng, ông xoay kiếm vào cổ tự vận. Nữ nhân vung tay phóng vào trận đồ hai viên kẹo màu cam độc trùng, tặng cho hai đoản số hưởng dương đi về miền cực lạc. Rồi nữ nhân lạnh lùng ngoảnh mặt bỏ đi không ngó lại, xem như mai táng chồng và cừu hận chung một mồ.

Những tên tuổi giang hồ hôm nay nhận diện tận mắt thấy tướng mạo kẻ ác độc chính là Phạm Thuy Nhu. Hoàng Phi Bằng lòng không yên từ trên cây cổ tụ xuất một quyền xuống đẩy Hoàng Phi Cương văn ra ngoài trận đồ. Chỉ cón lại Trần Mạnh Côn không đầy ngũ khắc bào phục và da thịt tan biến, hóa thành đống bùn đen, còn lại bộ xương màu xám xanh vô tri nằm sác mặt đất.

Hoàng Phi Biên không ngờ Phạm Thuy Nhu cách đây mấy tháng có lên thuyền của mình. Nhớ lại lời tường thuật của Phùng Hưng về tướng mạo của bà. Ông thở dài lòng xác tín thầm nghĩ:– Chính nữ nhân này thủ tiêu Nguyễn Hồng.

Hoàng Phi Bằng cũng tự nói:– Từ nay để mắt theo dõi hàng động của nữ nhân này. Lúc này Hoàng Phi Cương chỉ là một đống thịt, sau này nói chuyện được hay không chưa ai biết, về cánh tay còn lại cũng bị Trần Mạnh Côn lấy mất, đầu mình còn lại như thân cây trụi lá, võ công đã bị phế, thần trí mê mang, thể xác vô tri của Phi Cương trên lưng của Hoàng Phi Bằng.

Hoàng Hạc về đến nhà giận dữ, tay chỉ vào đống thịt Hoàng Phi Cương mắng nhiếc :

― Đúng là một tiểu tử họ Hoàng tên Phi Cương bán đứng cả nhà họ Hoàng, cầu danh lợi cho cá nhân, may mà có Hoàng Phi Bằng cứu được họ Hoàng, mỗ mới sáng mắt "trời cao đất dày", ban hồng ân số lớn cho họ Hoàng. Hoàng Hạc xúc cảm, nước mắt ngấn lệ, đôi mắt nhìn về hướng Hoàng Phi Bằng, như đang ái mộ tài hùng chí lược, mà người đời đã nói không sai "Con hơn cha là nhà có phúc". Ông ôn tồn, an ủi cả nhà :

― Thôi tất cả chúng ta đồng trở lại đời sống bình thường như trước nhé ?

Ngoài trời đã tối, trong lòng ai cũng có sự vui buồn riêng, tất cả để lòng khen Hoàng Phi Bằng, niên thiếu mà đã biết lấy đức bồi tài, thật là hiếm có.
Huỳnh Tâm

Chương 6
Quê Hương Nắng Đẹp Trải Đồng Xanh

— Kiếm Khách Giang Nam có tất cả 20 chương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét