Anh Hùng Nam Việt - Chương Năm ( Huỳnh Tâm )

Lấy Thân Trọn Nợ Non Sông

Hai lam bào lấm tấm màu đen nhạt của vết mồ hôi, vạt áo cũng phai màu theo bạt gió, mái tóc phủ bụi đường sương muối tuyết, đôi chân thúc vó kim mã phi nước đại như bóng "đường thế đồ gót rỗ kỳ thu", tay cương vượt đường đèo sông núi, băng qua nhiều miền địa thổ bao la, có đi xa mới biết quê hương Bách Việt hạc nội ngút ngàn vạn dậm.

Do đâu thôi thúc lòng trai đi không thẹn sức người, cũng nhờ cuộc hẹn về đất tổ với gia gia. Hôm nay vung trời vừa hiện màu lang sám, báo hiệu buổi sớm mai vừa bỏ lại một ngày hành trình đã đi qua. Huynh đệ họ Hoàng gò dây cương kim mã, đứng trước cương giới bên này Động Đình Hồ thuộc Nam Việt, bên kia Hồ Bành Lãi của người Hán.


Bầu trời đã lố dạng Dương khuyết lên cao, cảnh vật từ đó hiện rõ phong điều vũ thuận, một kỳ quan hướng về Nam rực rỡ. Trong ký ức huynh đệ Hoàng Phi Cương hiện về theo luật tự nhiên của một thời thơ ấu, đã từng hạ lạc tại hồ Động Đình và Ngũ Lĩnh, những ngày tháng hạ ấy của tuổi nho sĩ thả hồn trôi theo Dương Tử giang, mà họ đã đếm từng bao kỹ niệm và đời sống Bách Việt không thể quên lãng đất thánh Lĩnh Nam.

Cả hai huynh đệ phi thân rời khỏi yên cương, vào lữ điếm Châu Tửu Lầu, dự định tạm trú ở đây một ngày để tìm nơi hẹn với Hoàng Hạc, vừa bước vào ngồi nơi bàn thứ ba, gọi tiểu nhị :

― Mỗ nhờ các hạ cho một bình trà giải khát, hai tô quành-thánh và bốn cái bánh bao, nhớ gói lại nhé.

Tiểu nhị cúi lưng chào đáp :

― Dạ, thưa khách quan chờ một chập, tiểu nhị sẽ hầu ngay.

Tiểu nhị đem ra mâm kỷ trà, hai tô mì quành-thánh và bánh bao. Huynh đệ Hoàng Phi Cương cùng lúc giải khát, ăn mì thoạt mới xong xuôi, chuẩn bị đứng dậy ra phố mua thêm lương thực khô cho hành trình xuôi Nam, không ngờ gặp phải Mãnh Hùng bang xin tiền mãi lộ. Người đầu hói, thân thể lực lưỡng cao lớn, miệng quát tháo :

― Này hai tên bào lam kia, hãy khoan rời khỏi bàn, trước khi đi phải để lại một ít ngân kim, cho bản tòa mượn tiêu tạm vài ngày được không nhá ?

Hoàng Phi Cương tự thầm cho chính mình nghe:– Mới đến mà đã gặp bọn cường địa phương rồi. Nếu như vứt bỏ những tên thảo khấu này để đổi lấy xương sườn thì bảo vệ được đất Bách Việt thanh bình cũng nên lắm ! Đúng là sáng nay chúng nó đến kiếm ăn sớm quá. Hoàng Phi Cương định thần trí thủ nội lực, miệng cười, lòng có ít nhiều nộ khí nói :

― Thưa quý huynh đài, tại hạ không có mang theo ngân kim, vậy thì có đâu mà cho quý huynh mượn. Nhân xin phép cho tại hạ hỏi quí các hạ ở địa phương này hay là từ đâu đến, tôn tính là chi ? Hẹn lần sau huynh đệ tại hạ sẽ gửi ngân kim đến để trả ơn tha mạng.

Thủ lĩnh Mãnh Hùng bang vốn tiết kiệm lời nói, tính tình cao ngạo, thích làm cha thiên hạ, lưu manh đã lâu ngày cho nên không còn phân thiện ác, nói lời nào cũng đệm :

― Địt mẹ, bản tòa là thủ lãnh Mãnh Hùng bang tại huyện Lạc Đông, Động Đình, họ Tô tên Vinh, hỏi tên bản tòa để làm gì hả ? địt mẹ, ừ nhỉ, bản tòa muốn mượn tạm của quí các hạ một ít ngân kim, thế mà cũng hỏi danh môn bản phái. Hãy làm nghĩa vụ trước khi ra khỏi cửa lữ điếm này, luật giang hồ ở Lạc Đông, Động Đình hồ mỗ định ra như thế, nếu không thì cho mượn cái xác ma của quí các hạ cũng được, để làm lễ thọ cho Mãnh Hùng .

Hoàng Phi Cương có ý niệm "một câu nhịn chín câu lành" ; nhưng mà thấy những người này không phải mẫu người lương thiện, ông thủng thỉnh đáp :

― Huynh đệ của tại hạ, không muốn gây sự với quí huynh đài, nhưng ép tại hạ đến đường cùng thì biết xử thế cách nào đây ? Nghĩ rằng hai xác ma của huynh đệ tại hạ nếu có vãng–sinh, cũng không ích lợi gì cho quí huynh đài .

Thủ lĩnh Mãnh Hùng bang bất giác vỗ bàn quát nạt :

― Địt mẹ, đừng nhiều lời đưa ngân kim hay xác ma cũng được, không có ngân kim xem như đồng tội thập ác bát xá, địt mẹ.

Hoàng Phi Cương dù lời lẽ lịch sự văn nhu đến mấy cũng bằng thừa. Mãnh Hùng bang đã chủ ý thì họ nào có tha ai bao giờ . Phần huynh đệ Hoàng Phi Cương vì mục đích đi tìm gia gia càng sớm càng tốt, cho nên không thể chần chờ lâu, nhưng đến đây thì gặp phải tình thế này khó tránh, một tiếng thở dài, đôi môi mím lại nói :

― Cách hạ vô ý thế, câu này chỉ nói trong mền chiếu mà thôi. Mỗ đã thừa đứng trước những kẻ cuồng nộ phi lý, có há sợ chi ai. Thôi thì cũng được, nếu như hai xác ma này sinh lợi cho Mãnh Hùng bang thì cứ dùng thủ cấp này đi . Nhân tiện huynh đệ tại hạ xin gửi hai thanh kiếm này nhờ Mãnh Hùng bang giữ nó được không ? Quả là sự đời nghĩ cũng nực cười "chỉ hai con cá lội bấy nhiêu người buông câu".

Tô Vinh tuy là thất học cũng hiểu được ý lời lốm đốm của đối phương, mượn câu thành ngữ, ngụ ý chửi người đối diện. Tô Vinh vốn không kiên dè, miệng bô bô quát tháo :

― Địt mẹ, mi to gan thật, dám nói xỏ xiên mỗ hả ?

Cùng lúc y đẩy ra một quyền Minh Châu Quyết như chày đấm vào Đại Hồng Chung, tiếng ngân vang un–un bằng mười thành công lực vào mặt Hoàng Phi Cương, ông khẽ nghiêng nhẹ thân người, tránh được quyền Minh Châu Quyết, thân pháp của ông vẫn đứng ung dung không cử động. Thế quyền Minh Châu Quyết của Tô Vinh phóng vụt xa vào vách tường lữ điếm rầm–rầm, thủng một lỗ to lớn hơn thước ta, gạch vôi vỡ toang nhiều mảnh, cát bụi tung toé tứ phía mịt mù vang động ầm–ì.

Tô Vinh thầm nghĩ:– Mỗ xuất chiêu quyền như vũ bão thế mà không hề lay động đến vạt bào của hắn lạ thực .

Chiêu quyền của Tô Vinh đã xuất ra như vũ bão, cùng lúc Hoàng Phi Biên sử dụng nội lực thâm hậu, đưa tay trái mượn một phần quyền Minh Châu Quyết của địch thủ, nhằm trả đòn vào huyệt Tía Quyết của Tô Vinh bình–bình và tay phải hư chiêu cùng hữu chiêu phóng luôn "Bạch Thiết Châm" vào huyệt Trương Môn, bế chín huyệt đạo đối phương, tất thì tác dụng tê liệt cả người, toàn thân lực lưỡng cao lớn của Tô Vinh mềm nhũn mất hết nội lực. "Bạch Thiết Châm" còn có khả năng gây mê, miệng y thở hổn hển một cách mệt nhọc.

Tô Vinh kêu lên ái–chà, cả thân người ngã ngồi vào chiếc ghế hết cựa quậy được nữa, tuy vậy Tô Vinh vẫn còn háo thắng, đưa tay cao tầm vai xuất hết nội lực bình sinh, vỗ xuống bàn vỡ làm hai mảnh, miệng Tô Vinh la lớn :

― Nào huynh đệ nghe mỗ xuất lệnh, diệt tuyệt cỏ, đốn tận gốc, có ta không có địch, thử xem hai gã bào lam kia chạy có thoát không, huynh đệ tiến lên.

Đôi mắt của gã từ từ lim dim mắt ngũ, như con hổ rừng đang mắc bẩy, đầu gục xuống bàn. Hai mươi đồng đảng phi thân về phía huynh đệ Hoàng Phi Cương, kẻ thủ, người tấn công với thế trận bao vây. Một đồng đảng Mãnh Hùng tay xuất kiếm, chân phóng đến động thủ ra chiêu, miệng quát tháo, xem thường huynh đệ Hoàng Phi Cương, gã khạc nhổ một bãi nước bọt nói :

― Mỗ là phó thủ lãnh Mãnh Hùng bang họ Chu tên Điệp, thay cho lưới trời không một hạt cát nào rơi xuống đất, hôm nay nhị vị vô lễ đối với đại huynh của mỗ, xem như đường trần gian có lối đến, nhưng đường trời đã bít lối về, hãy quỳ xuống chịu tội với đại huynh mỗ và để lại mãi lộ, mỗ sẽ mở lòng ân tứ, thương tình mà châm chước cho, nhị vị mau vâng lời đi thôi ?

Hoàng Phi Biên tỏ vẻ trịnh trọng thi lễ nói :

― Đại huynh của tại hạ đã nói rằng không có ngân kim để cho quí huynh mượn, vậy xin hẹn lần sau, thực ra huynh đệ của tại hạ không có ý từ chối, thế mà quý huynh cứ cố chấp mãi, hai nữa quí huynh còn sỉ vả hiếp đáp đại huynh tại hạ quá đáng, còn đòi hỏi cho bằng được phải để hai thủ cấp lại đây, tại hạ cảm thấy là quá lắm rồi, việc gì cũng vậy, nếu già néo đứt dây, quý huynh tự gieo họa vào thân đấy ạ .

Chu Điệp tằng hắng một tiếng, vòng tay ôm đao quát lớn :

― Thế thì cho các hạ lên đường dục hỏa trường sanh vì không theo ngọn gió ở trên trời đã chuyển hướng, dù có đần độn như cây cỏ thì cũng ngã theo để sống chứ ? Thôi được để hài tội quý các hạ, xin mời trăm chiêu cho biết Mãnh Hùng bang một cõi.

Hoàng Phi Biên biết đây là một nan giải, mà vẫn ung dung, thủng thẳng, miệng cười, lòng không ác ý đưa địch thủ vào đường cùng nói :

― "Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng" thì biết sao cho vừa lòng người được. Các hạ xem lại coi chừng dục hỏa tự thiêu thân. Thôi thì đành phải tiếp trăm chiêu vậy, kính mời đại huynh Chu Điệp .

Hoàng Phi Cương ngồi tại bàn để cho Hoàng Phi Biên một mình tùy ứng biến và biết hiền đệ của mình thừa sức trừ giặc cỏ, dù trong hoàn cảnh nào cũng thắng được bọn thảo khấu .

Lúc này lòng dạ của Chu Điệp, khô khan không khác nào như phiến ngói, cũng không ngần ngại ra lệnh cho bang chúng bao vây Hoàng Phi Biên :

― Nào xuất đao kiếm, tất cả hãy nghe mỗ, hạ địch thủ lấy thủ cấp.

Chu Điệp miệng nói, thần tốc đề khí tay xuất liên hoàn đao Hắc Hổ Vồ Ngưu hướng thẳng vào ngực của Hoàng Phi Biên, tốc độ đao pháp rất độc hiểm, thuật chiêu hư chém từ trái qua phải, hữu chiêu xả từ đầu xuống, tiếng đao vi-vu như ru hồn chuyển thành con gió lốc lùa mạnh bạt vạt bào địch thủ. Hoàng Phi Biên vẫn đứng bên chiếc ghế không tránh né đao, chờ khi đao từ trên xả xuống. Hoàng Phi Biên dùng đôi ngón tay phóng Bạch Thiết Châm, một chiêu huyền ảo, nội lực bất thối, hóa giải được đao pháp "keng–keng" đao địch thủ bật ra dảm nửa thành công lực. Hoàng Phi Biên thần tốc xuất chiêu Đỉnh Hùng Châu, liền lấy được ba cái đầu bật máu của thuộc hạ Chu Điệp, và chiêu kiếm họ Hoàng đưa vào tận cổ chế ngự được Chu Điệp. Hoàng Phi Biên chỉ cần lắc mũi kiếm nhẹ là thủ cấp Chu Điệp vĩnh biệt chào thân ăn cướp, lúc này Chu Điệp đã có cảm giác dưới bàn chân đang đụng mái ngói cửa phủ Diêm vương. Hoàng Phi Biên thong thả hỏi :

  ― Nhà ngươi thấy thế nào, thủ cấp lìa khỏi cổ được chưa ? Mới có một chiêu mà ngươi đã ra nông nỗi này ư ? thế nào thấy say sóng chóng mặt chưa ? Theo lời ngươi đề nghị trăm chiêu mới đúng luật giang hồ, mỗ tin rằng trăm chiêu thì ngươi đã hóa thây ma lâu rồi, thịt xương không còn, các hạ phải nhớ xương bò còn có giá trị hơn xương người, con chó còn phải chê xương người đó, bây giờ mỗ cho các hạ một cơ hội, như người xưa có nói: "– Dẫu mắc phải nạn ắt dành phúc sau" xem ra cũng còn để cho các hạ một ít lưu tình ! Mời các hạ xem kìa còn lại hai mươi bang chúng cùng cảnh ngộ như thủ lĩnh Mãnh Hùng bang.

Vừa rồi Hoàng Phi Biên mới xuất một chiêu mà đã có ba cái đầu rơi xuất đất và kiếm đưa vào tận cổ Chu Điệp, còn tay trái phóng hai mươi Bạch Thiết Châm vào huyệt Hội–tông để khóa hai tay chân của hai mươi đồng đảng. Hoàng Biên chầm chậm hỏi tiếp:– Thế nào tiếp tục trò chơi đao kiếm nữa nhá ? Tại hạ từ lâu không chơi trò này, nay có dịp thì thích lắm.

Chu Điệp vừa nghe Hoàng Phi Biên hỏi, lòng tự buông tiếng thở dài, trong lòng chẳm hẳm, mặt ngoài để ý khen nhưng lòng có ý riêng :

― Thưa các hạ, kiếm pháp ung dung huyền ảo, nhưng trong chiêu số đạo pháp của tại hạ thì có ý lưu tình, tại hạ khâm phục, xin tha cho kẻ có mắt hóa mù, không biết biển rộng núi cao để tránh.

Hoàng Phi Biên thấy vậy cũng nguôi cơn giận, chuẩn bị tra kiếm vào vỏ. Chu Điệp lanh tay lẹ mắt bỏ đao xuất chiêu quyền Tử Minh Pháp, đánh vào yếu huyệt Đơn–điền của Hoàng Phi Biên, chiêu quyền này quả là chủ ý phế nội công võ nghiệp của Hoàng Phi Biên, chỉ cách bảy phân là chiêu quyền Tử Minh Pháp, áp vào lấy mạnh Hoàng Phi Biên.

Hoàng Phi Biên đang núng thế, buộc lòng phải dụng tuyệt kỷ võ học họ Hoàng, tay phải vận nội công đỡ quyền, tay trái xuất chiêu Bạch Thiết Tiên trong Bạch Thiết Châm, hóa giải được chiêu quyền của đối phương, tiếp theo hai tiếng xẹt–xẹt, Chu Điệp xanh mặt.

Thực tế Hoàng Phi Biên đã tha mạng sống cho Chu Điệp một lần, nhưng Chu Điệp còn một chiêu quyền Tử Minh Pháp để thắng địch thủ, chiêu thức độc hiểm này chỉ khi nào đến đường cùng Chu Điệp mới sử dụng, chiêu thức Tử Minh Pháp đã lấy mạng không biết bao nhiêu là địch thủ, chính Tô Vinh cũng phải nở mặt Chu Diệp, nay không ngờ Hoàng Phi Biên hóa giải được nhờ hai chiêu Bạch Thiết Châm phóng vào mục quang huyệt U–cốc. Kết quả Chu Điệp cất lên hai tiếng "ôi chà" hóa ra thân đã bèo nhèo, đôi mắt hết trân tráo, hai tay ôm mắt bị mù, máu rỉ ra từng sợi như nước mưa phe phẩy cuối mùa hạ, đao trên tay rơi xuống đất keng–keng vang thành tiếng khô khan. Lúc này tất cả đồng đảng chân tay bất động vì huyệt đạo Hội–tông bị chế ngự.

Hoàng Phi Biên nghĩ thầm:– Trong bọn này phải có một thế lực nào đó ở sau lưng mới dám lộng hành ma quỉ, như vậy mình thẩm tra thử xem, hy vọng Chu Điệp sẽ cho biết rõ hoạt động của họ, ông tằng hắng nói :

― Bây giờ các hạ đã bị manh–mục rồi ! Nhưng tại hạ muốn xin luôn đôi tay chân cho đủ bộ làm thân hành khất có được không ? Chu Điệp hoảng hốt lòng sợ hải tay chân run lẩy bẩy nói :

― Xin hiền huynh tha mạng, ân đức này như nhật nguyệt giang hà, kẻ tiểu nhân bị trừng phạt như thế này là đã chết tên tuổi trên giang hồ rồi .

Hoàng Phi Biên lạnh lùng nhìn vào mặt Chu Điệp đáp :

― Nghe các hạ nói như rót nước vào một bình trà không đáy, phải chân thực thì mới được sống, vậy các hạ cho bết Mãnh Hùng bang là thế nào ? Một đảng cướp nhỏ có liên hiệp với một thế lực lớn phải không ?

Câu hỏi này quả thực làm cho Chu Điệp bối rối, khó trả lời, mặt biến thần sắc, chỉ cần xác định có hay không cũng đủ mất mạnh bởi thế lực vô hình ở sau lưng Chu Điệp, vội nghĩ thầm:– Tại sao gã này biết được bí mật của Mãnh Hùng bang ? Nếu bây giờ nói rằng có, thì sống cũng không được, còn nói không thì tay chân bị mất ! Thôi thì thà ta nói thực lòng còn hơn là nói dối, nhưng chỉ để một người nghe mà thôi.

Con người Chu Điệp tuy sống lâu năm với khấu tặc, nhưng trong lòng ông còn chứa uẩn khúc gì đó, xem ra ông lương thiện chứ không hèn, ông khẻ thở dài, miệng nhếch mép nói thì thào ra vẻ chuẩn bị chết như đôi lời trối trăng, mục đích của Chu Điệp là để tránh tai mắt và bất lợi khi còn mạng sống, tay ông bấm xuống bàn ra hiệu : – Chỉ nói cho một người nghe, nói tiếp :

― Thưa huynh đài, tiểu nhân muốn xin một hớp nước trà, đã khô cổ họng thì nói không ra lời.

Hoàng Phi Biên hiểu được ý của Chu Diệp ông cẩn thận nói :

― Đằng kia còn bình trà, mỗ đưa các hạ đến đó mà uống, như thế sau khi chết không thành ma khác nước.

 Hoàng Phi Biên để ý cử chỉ của y, hỏi tiếp :

― Nhưng mà trước khi đến đó mỗ cần phải đề phong trước là hơn, mỗ mạo muội xin khóa tay chân trước đã. Hoàng Phi Biên xuất chiêu vào huyệt Hổ–tinh, thân thể của Chu Điệp xem như đống thịt biết đi, nét mặt buồn tẻ vô cùng.

Chu Điệp khẽ rên rỉ thều thào, vội hỏi :

― Như vậy huynh đài khóa bằng cách nào ?

Hoàng Phi Biên liền đáp :

― Mỗ khóa bằng phương pháp riêng, không cần dụng cụ mộc gông, hãy an tâm, đi nhanh lên .

Vừa đến bàn, Hoàng Phi Biên cầm bình nước rót vào chung, đưa cho Chu Điệp uống.

Chu Điệp gục đầu lên bàn, miệng nói :

― Huynh đài đại lượng cho kẻ tiểu nhân còn được một ít thể diện để sống ! Có như vậy tiểu nhân mới được an toàn tấm thân hèn mọn trước khi nói ra lời chân thực.

Hoàng Phi Biên ôn nhu hỏi :

― Uống nước rồi cổ họng đã thông chưa ?

Chu Điệp đề khí ngồi thong thả, rồi thì thầm rót vào tai của Hoàng Phi Biên, dù người có nội công thâm hậu cách nhau năm tấc cũng không tài nào nghe được, tiếng nói rất nhỏ :

― Thưa, huynh đài, Mãnh Hùng bang chỉ là một đảng cướp vặt không đáng để đại huynh quang tâm, nhưng những năm sau này có một nhân vật biệt hiệu Ngọc Danh Kiếm kết nạp vào liên đảng để làm phản Nam Việt, thế lực của họ có mặt khắp mọi nơi trên đất Nam Việt, có cả ở đất Hán nữa, tiểu nhân có gặp Ngọc Danh Kiếm một lần vào đêm tăm tối, người ấy che mặt cho nên không thấy rõ, nhưng nghe và nhận được tiếng nói, ít nhất trí nhớ của tại hạ chỉ cần thấy tướng dạng là biết nhân vật đó. Còn điểm đặc biệt nhân vật này khi kiếm ra khỏi vỏ là nạn nhân rơi thủ cấp xuống đất, phần đông thiên hạ đảo điên, anh hùng giang hồ chết vì dưới tay của Ngọc Danh Kiếm, những nạn nhân này không đồng tình và tiết lộ bí mật để đối kháng y.

Trước khi Mãnh Hùng bang được kết nạp, Ngọc Danh Kiếm tặng hai ngàn lạng vàng, bảy ngàn lạng bạc, để phát triển thanh thế cho đại đảng Minh Châu, đó là nguyên nhân khiến Mãnh Hùng lộng hành tại Động Đình hồ.

Hoàng Phi Biên liếc xéo, ý thăm dò phản ứng đồng đảng Mãnh Hùng bang và có những khả nghi nào để đề phòng, rồi an tâm hỏi :

― Theo hiểu biết của các hạ, Ngọc Danh Kiếm là đảng trưởng Minh Châu, nhà Hán hậu thuẩn cho y nhằm mục đích làm gian tế và con người của y thì thế nào ?

Chu Điệp ngó Hoàng Phi Biên, khẩn trương đáp :

― Thưa đúng vậy, tiểu nhân ở trong tổ chức này đã hơn bốn năm, không biết nhiều thì phải biết ít, chứ không thể nào hoàn toàn không biết, cá tính của y duy ngã độc môm.

Hoàng Phi Biên vẫn còn đa nghi hỏi lại :

― Các hạ nói lên những lời này thực hay hư ?

Chu Điệp đứng trước ác và thiện cho nên thực lòng nói :

― Tiểu nhân vốn là người bị lôi cuốn vào làm phản Bách Việt, chứ thực ra trong lòng không có ý làm phản, huynh đài tin hay không tin cũng được, tiểu nhân nay đã mù đôi mắt xem như đã chết một phần thân thể mà còn nói dối được hay sao ? Nói dối để làm gì . Xin đại huynh chớ nên để lộ tin này ra ngoài. Nếu chẳng may phần số đã đến, tiểu nhân không ân hận vì đã nói được lời chân thực này, thì há còn sợ Ngọc Danh Kiếm ư .

Hoàng Phi Biên tỏ ý hài lòng hỏi :

― Tốt lắm, như vậy cho tại hạ kết nghĩa huynh đệ với các hạ được không ?

Chu Điệp thở dài đáp :

― Không được, hiện tại đã là thân lưu ly thất sở đang đướng trước cái chết mà kết nghĩa làm gì cho khổ tâm, tiểu nhân sống chết nay mai không biết lúc nào. Nếu có thương tiểu nhân thì cho gửi ba đứa con trai vừa lên chín, tám và bảy tuổi, tên là Chu Thông, Chu Thiện, Chu Hào hiện đang sống tại thôn Canh, huyện Ba Ba Giao Chỉ, chúng cháu sống với gia phụ, còn vợ tại hạ đã đi lập gia đình mới, từ khi sinh cháu Chu Hào chưa đầy một tháng.

Hoàng Phi Biên thấy cảnh Chu Điệp tự nhủ lòng :

― Tại hạ làm mù đôi mắt của huynh đài như vậy có buồn không ?

Một lần nữa Chu Điệp thở dài đáp :

― Ở chốn giang hồ võ nghệ thua hay thắng trong thiên hạ là lẽ bình thường, bị mù mắt vì tại tiểu nhân cố chấp mới ra thế sự này ! Tiểu nhân đã được huynh đài tha tội chết một lần.

Hoàng Phi Biên lòng dạ áy náy nói :

― Đại huynh thực sự không hận thù vì tại hạ ư ?

Chu Điệp ngó xuống đất để buông trôi người, rồi nói :

― Nay tại hạ đã mù mắt cũng tốt thôi, mai này có chết cũng vậy thôi, mình phải chấp nhận sự trả vay, như trước đây tiểu nhân đã từng giết chết biết bao nhiêu người khác, vậy lẽ hôm nay phải trả công bình cho họ, tiểu nhân không trách đại huynh đâu, mà còn mang ơn nữa là khác vì đại huynh sẽ là cha nuôi ba đứa con trai của tiểu nhân.

Hoàng Phi Biên cảm thông và hứa :

― Được lắm, tại hạ xin hứa dạy dỗ, nuôi các cháu lớn khôn hơn cha mẹ . Nếu trời còn để phước cho huynh thì sẽ có ngày tái ngộ. Thưa hiền huynh sau khi tan cuộc nói chuyện riêng thì phải xử lý như thế nào ?

Chu Điệp nói một cách có quyết định, không chần chờ, suy nghĩ :

― Đại huynh tùy nghi xử lý, riêng về chuyện bí mật này thì không được tiết lộ bất cứ ai, kể cả đại nhân đi chung với đại huynh, vì người của Minh Châu có mặt ở khắp mọi nơi, thấy người như thể khó thấy lòng . Họ hoạt động như ma quỉ đang đội lốp đạo pháp thánh thần, sự giao thiệp và hành động của họ rất nhiều mặc khó phân biệt. À đại huynh sau khi rời khỏi nơi này thì tìm cách đem ba thằng con và gia phụ của tiểu nhân đi khỏi huyện Ba càng sớm càng tốt, ơn này tiểu nhân xem như đấng tái tạo.

Hoàng Phi Biên thấy rõ chân tướng của Chu Điệp hiện ra, chính là người lương thiện nhưng gặp phải hoàn cảnh không tốt, nếu sau này có duyên gặp lại thì hay biết mấy, đáp :

― Tại hạ xin hứa làm đúng như lời của đại huynh phó thác, hy vọng sau này tái ngộ thì ở nơi đâu ?

― Thưa đại huynh, mong manh lắm .

Hoàng Phi Biên hỏi lại :

― Sao mà đại hunh bi quan vậy ?

Chu Điệp chỉ hy vọng ngoài thế gian mong manh còn một nơi để sống nói :

― Cũng có thể tiểu nhân hành khất tại Nhật Nam, vì ở đó là quê cố tổ, nay không còn bà con họ hàng thân thuộc, sống ở đó sẽ được thoải mái hơn, tiểu nhân chôn quá khứ tại Động Đình Hồ, thay da đổi thịt ở Nhật Nam, đã đến lúc kiếu biệt, xin đại huynh tùy nghi xử lý.

Cả hai người về lại vị trí cũ, Hoàng Phi Cương cũng không hỏi chuyện giữa hiền đệ mình với kẻ thù, vì ông thừa biết Hoàng Phi Biên tính chất phác, không bao giờ nói dối với ông nửa lời, chuyện gì quan trọng thì hội ý còn chuyện vô ích xem như không có vấn đề. Ông gọi luôn tiểu nhị :

― Tiểu nhị, cho mỗ xin mua thêm mười bánh bao, hai bao nước trà.

Tiểu nhị vâng lời thưa :

― Dạ có liền.

Tiểu nhị đem ra bánh và nước, Hoàng Phi Cương bỏ chung vào một bao vải lớn, ông trả mọi chi phí ăn uống cũng như vách tường trong lữ điếm do Mãnh Hùng bang làm hư. Hoàng Phi Biên nhờ tất cả tiểu nhị trong lữ điếm Châu Tửu Lầu, đưa hai mươi hai đồng đảng Mãnh Hùng ra tàu ngựa, rồi đẩy thân thể mỗi người vắt ngang lên mỗi con ngựa. Huynh đệ Hoàng Phi Cương đem theo hai mươi hai đồng đảng Mãnh Hùng đi ra khỏi huyện Lạc Đông, đi hơn hai dậm đường cho bầy ngựa rẽ vào khu rừng, cột người lẫn ngựa vào những gốc cây bán kính một người ôm. Huynh đệ Hoàng Phi Cương hành sử như vậy để tránh vạ lây cho lữ điếm Châu Tửu Lầu.

Huynh đệ Hoàng Phi Cương dục dây cương tuấn mã, vẫy tay cáo biệt Mãnh Hùng bang :

― Chào nhị thập nhị đại nhân Mãnh Hùng bang, chúc sức khoẻ hẹn ngày tái ngộ !

Vó ngựa phi nước đại, đi qua hướng Nam nhằm tránh tai mắt người đời, rồi huynh đệ về lại Động Đình hồ, tìm nơi điểm hẹn của Hoàng Hạc. Hoàng Phi Cương nhớ lại cuộc nói chuyện của Hoàng Phi Biên với kẻ thù, ông hỏi :

― Hiền đệ à, tiểu nhân Chu Điệp nói những gì vậy ? Hoàng Biên đã có ý định trước đáp :

― Thưa đại huynh, hắn van xin vì sợ chết, hắn kể về gia cảnh chỉ còn cha mẹ già không ai nuôi, hắn còn nói vì không có nghề nghiệp gì để làm ra tiền nuôi cha mẹ, nên hắn lấy võ nghệ làm kế sinh nhai, đó là nguyên nhân xin gia nhập vào đảng Mãnh Hùng bang, mục đích là để báo hiếu cho cha mẹ già, hắn còn hứa sau khi cha mẹ qua đời thì y ra khỏi Mãnh Hùng bang để sống những ngày còn lại. Tiểu đệ có hỏi đã lập gia thất chưa, thì hắn nói rằng:– Gia đình nghèo không đủ nuôi cha mẹ thì có đâu mà nuôi được vợ con. Hắn xin tiểu đệ tha tội chết để đi làm hành khất nuôi cha mẹ già, hắn tự hứa khi cha mẹ qua đời sẽ đến nạp mạng, lúc ấy hắn có chết cũng không ân hận, vì lẽ ấy tiểu đệ tha mạng cho hắn.

Hoàng Phi Cương vốn hiểu tính nhân ái của Hoàng Phi Biên, cho nên ông không để lòng, và cho việc làm của Hoàng Phi Biên là chính đại nói :

― Hiền đệ xử thế như vậy cũng phải, thôi huynh đệ ta mau đi tìm gia gia.

Hoàng Phi Biên tự nói thầm:– Đây là lần đầu tiên mình biết nói dối với đại huynh, một tội không thể tha thứ được, nhưng hoàn cảnh buộc lòng phải như vậy, xin đại huynh nếu biết cũng cảm thông, Hoàng Phi Biên không ngờ ở chốn người hung kẻ dữ, cũng có người tốt để tin được.

Huynh đệ Hoàng Phi Cương tìm mãi mà chưa ra dấu hiệu nơi tạm trú của Hoàng Hạc, lúc này Hoàng Phi Cương và Hoàng Phi Biên đứng trước Phong Lưu Tửu Lầu, mới thấy "Bạch Thiết Châm" trên vách gỗ gần cửa sổ, đây mới chính là điểm tạm trú của Hoàng Hạc. Huynh đệ vui mừng, bước vào hỏi tửu bảo :

― Hiền đệ làm ơn cho huynh đệ tại hạ xin hỏi thăm, ở đây có một ông cụ tóc râu bạch kim và một chú bé trạc tuổi như hiền đệ, đang tạm trú ở Phong Lưu Tửu Lầu này, huynh đệ tại hạ xin phép được gặp .

Tửu bảo do dự vì mấy hôm nay lão hiệp râu tóc bạch kim và anh bạn trẻ tốt bụng ở đây, bị giang hồ địa phương gây rắc rối quá nhiều, bởi vậy tửu bảo vô cùng áy náy.

Hoàng Phi Biên hiểu ý hỏi tiếp :

― Hiền đệ à, ông cụ ấy là gia gia của huynh đệ tại hạ.

Hoàng Hạc cũng vừa về Phong Lưu Tửu Lầu mới bước vào phòng chưa kịp hỏi Hoàng Phi Bằng và giới thiệu cùng Vũ Thư Minh, thì nghe tiếng của Hoàng Phi Biên ở dưới lầu. Ông vội buông nắm tay Vũ Thư Minh, xoay mình ra khỏi phòng gọi Hoàng Phi Biên :

― Hài nhi, gia gia đây.

Hoàng Phi Bằng cũng chưa kịp chào Vũ Thư Minh, nghe tiếng thúc bá Hoàng Phi Biên trong lòng vui mừng quên hết tất cả, vì nhớ nhung và mong đợi ngày hội ngộ tình thúc bá đã lâu. Hoàng Phi Bằng tay chân lanh lẹ miệng nói :

― Bẩm tổ phụ, quý thúc bá và khách quí. Phi Bằng nhi xin phép đi lấy trà và bánh, để quí thúc bá và khách quí điểm tâm.

Hoàng Phi Cương và Hoàng Phi Biên cũng chào người khách lạ. Đứng lâu không tiện đành phải xin phép :

― Thưa gia gia, chúng hài nhi muốn đi tẩy bụi trần, thay bào phục.

Hoàng Hạc đưa tay chỉ về hướng Tây :

― Hài nhi đến đằng kia là phòng tắm.

 Hoàng Phi Cương lễ phép đáp :

 ― Dạ, hài nhi đi đây.

Lúc sau Hoàng Phi Cương, Hoàng Phi Biên trở ra phòng, thì trên bàn đã có một khay kỷ trà nóng, một đĩa bánh bao lớn, Hoàng Hạc mời cả năm người cùng ngồi vào bàn.

Hoàng Hạc trầm ngâm nói :

― Hồi nãy giờ bận rộn đột ngột quá, gia gia cũng vừa mới về thì các hài nhi đến. Chưa kịp giới thiệu chi cả, nhân dịp chúng ta uống một ít trà rồi gia gia giới thiệu để cùng biết với nhau nhá ? Nói tiếp:– Đây là Trường Sa Vương danh tự Vũ Thư Minh, còn đây là trưởng nam Hoàng Phi Cương, thứ nam Hoàng Phi Biên và điệt nhi Hoàng Phi Bằng.

Hoàng Phi Chương vui mừng nói :

― Thưa gia gia, Trường Sa Vương tên tuổi bạt quần muôn dân kính trọng, hài nhi nghe thiên hạ đồn rằng Trường Sa Vương văn võ song toàn, mưu lược hơn người, liêm khiết, tính khiêm cung, thành thực, thẳng thắn, có tinh thần khả quý cao sang ý tưởng, kình kình dám đối đầu với những bất công xã hội, nhất là giới quan trường, cho nên tuổi trẻ thời nay ở khắp nơi đều cảm kích, đáng để họ noi gương tinh thần tráng sĩ của Trường Sa Vương, tiếng tốt ấy đã đến Phiên Ngung thành. Chính huynh đệ tại hạ từ thiên nhai hải nhạn cũng ao ước được ngày hảo cảm cùng với Trường Sa Vương.

Vũ Thư Minh suy nghĩ:– Có phải đây là lời lẽ đãi môi hay chân thực, lòng ta e ngại không biết nói lời gì để hiểu hết người đối diện, chỉ lời nói thôi đã biết kiến văn của Hoàng Phi Cương không phải là nhân vật tầm thường, hai nữa chính mình đã chứng kiến võ nghiệp của Hoàng Phi Cương và Hoàng Phi Biên cao hơn mình cả mấy cái đầu, mà lại nhún nhường rất lịch thiệp, chính ta cũng phải kính trọng huynh đệ họ Hoàng, ngay cả quân sư Hoàng Hạc là một tướng soái lừng danh không nhận bổng lộc triều đình, sau hai cuộc chiến thắng dẹp được quân xâm lược Hán tại Trường Sa, ông xin về làm thường dân, chính Nam Việt Vũ Đế cũng trọng văn phong, võ nghiệp của họ Hoàng. Người đời còn ghi nhớ mãi khi nhắc đến thâm cung triều đình trong chuyện Hoàng Đế và Hoàng Hạc. Sau trận chiến Triệu Vũ Đế có hỏi Hoàng Hạc: "– Hiền khanh đến với Trẫm sao nay lại từ quan, bỏ trẫm và tất cả triều thần ra đi hay sao ? Có phải trẫm tệ bạc với khanh ư ? ". Họ Hoàng đáp rằng: "– Muôn tâu, Hoàng thượng điện hạ, ân đức nhật nguyệt giang hà, như chính lý tưởng "Hợp Việt Xuất Hán" đem đến sủng ái thần dân và xem đó là sự sống còn của tôn tộc Bách Việt, thần dân phải nhập ngũ thi hành nghĩa vụ, còn việc từ quan là mục đính của cá nhân, hạ thần vẫn xem "Hợp Việt Xuất Hán" là một lý tưởng thu phục lòng dân, đó là chân lý giữ nước, thần dân toại nguyện mục phiêu đó, cho nên không cần bổng lộc quan trường, thần dân chỉ cần sự sống thanh bình của Bách Việt. Hoàng thượng điện hạ là nhật nguyệt soi sáng sự sống trong cái lý".

Nay họ Vũ ta mới thấy tình tự dân tộc của họ Hoàng đã thôi thúc lòng ta, chính "Hợp Việt Xuất Hán" đã nuôi ý chí ấy trong ta đứng lên từ sự yếu hèn, nhờ vậy ngày nay mới có một ít chí khí để sống, lấy thân nhỏ bé này dâng hiến cho đời, cũng chẳng là gì cả. Xem ra họ Hoàng như ngọn núi cao, thế mà vẫn xem mình chỉ bằng hạt cát của biển và sống bình thường của một công dân Nam Việt. Tuy nay ông là Quân Sư ngoại triều của Triệu Vũ Đế, trong giới quan trường tên tuổi ông vang tiếng lẫy lừng trên nhiều mặt, như văn phong, võ nghiệp, nhân đức, thanh liêm thế thì ai mà cho sánh bằng.

Ngoài xã hội họ Hoàng hành hiệp trừ gian diệt bạo, có những lúc cứu trợ thiên tai, lấy phần gia tài của mình an ủi người khốn khó, đất nước lâm nguy có họ Hoàng chia sẻ, phải chăng họ Hoàng sống chính thực vì lý tưởng "Hợp Việt Xuất Hán" ? Thấy họ Hoàng không màng công danh và duy lợi. Nay họ Vũ nhà ta chỉ cần một phần nhân đức ấy cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Trường Sa Vương thấy người biết mình nói :

― Thưa Quân Sư, cùng quí đại huynh, Trường Sa Vương chỉ là cái danh vô dụng, những tiếng đồn đại xa gần như vậy là do sự hiếu kỳ mà nên, mình làm chưa được một, người ta lại đồn mười. Người quân tử thấy đó làm thẹn, người tiểu nhân lấy đó làm vinh, người có trí đức hay vô đức chỉ cần gặp nhau là hiểu được suy nghĩ lòng người, Lạc dân đối với Hoàng Thượng thì lấy hai chữ trung nghĩa làm đầu, đối với bằng hữu lấy nghĩa trước trung sau. Kẻ hèn này không khác nào đom đóm so vai với lửa, cho nên muốn đi trên đường vạn kiếp phúc ân. Hôm nay ngu đệ chỉ có một ước nguyện xin được quý đại huynh tiếp dụng tình huynh đệ, như mong ước đã bao lâu.

Hoàng Phi Chương thầm suy nghĩ :– Nếu không có tình cảm sâu sắc thì không làm được việc lớn, kết nghĩa này cũng một dịp tốt cho cả đôi bên, vui mừng đáp :

― Huynh đệ ta gặp nhau, vừa đúng thế đơn lực bạc, hợp thành ý cư xử chân thành, nay huynh đệ không vì tiểu tiết, cũng không lòng nào lấy giả làm chơn và không thể người gian ta trá. Có như thế mới gia hòa vạn sự hưng, nhưng mà gia đình nào cũng có mâu thuẩn bên trong, nếu tránh được đó là hạnh phúc gia đạo vậy, là huynh đệ chỉ cần sống có ý nghĩa, nếu sống cô độc không làm mình hoàn mỹ, có thâm tình đương nhiên đạt thành ý nguyện, nhất là lấy gia đình làm ân nhân cho thiên hạ, việc tri ân đó bảo là việc tốt nên làm không từ chối. Hiền đệ thông ý cho, bây giờ cứ so tuổi theo năm tháng mà kết nghĩa.

Vũ Thư Minh cúi đầu tỏ ý ưng thuận, khi so tuổi thì nhỏ hơn Hoàng Phi Biên đến bốn canh. Hoàng Phi Chương tiếp lời khen :

― Hôm trước ngu huynh đệ cùng bọn Mãnh Hùng bang động thủ tại lữ điếm Châu Tửu Lầu, cùng lúc ấy thấy ba mươi người bào phục thường dân cũng muốn vào hạ thủ bọn Mãnh Hùng bang, trong đó có một hiệp khách thư sinh, đứng chỉ huy bằng những dấu hiệu đặc biệt, thân pháp ảo diệu, ngoài ra còn có một già luôn bên cạnh bảo vệ thư sinh ấy, sau đó hiền đệ Hoàng Phi Biên hạ thủ hết cả bọn đưa ra ngoài rừng Lạc Động, bỏ ở đó, rồi về lại hồ Đồng Đình, có phải Vũ hiền đệ đã chứng kiến đó không ?

Vũ Thư Minh tự lòng thầm :– quả là anh hùng có mặt khắp mọi nơi, mình cứ tưởng hôm ấy không ai phát hiện được, không ngờ nay mới rõ. Đúng là gặp nhân tài, khó tránh cũng không thể thoái thác cho ai, đáp :

― Thưa đại huynh, đúng là hành động không khác gì binh mã thượng cường và làm thế nào mà huynh xác đoán thư sinh ấy là ngu đệ ?

Hoàng Phi Chương lại cười "ha hả" nhìn thẳng vào mặt họ Vũ nói :

― Hôm ấy hiền đệ hóa trang như một trung niên tuổi năm mươi có những vết hằn trên trán, thân pháp nhanh lẹ hơn tuổi nhưng mà rời rạc, hôm nay khi huynh đứng dưới lầu đã biết Vũ hiền đệ là người bày binh bố trận hôm trước, phục tài lắm vậy, không khác nào bí kiếp là vật chết con người mới là vật sống .

Vũ Thư Minh nghe qua lời nhận xét của Hoàng Phi Cương mà lòng hơi thẹn đáp :

― Lời chỉ giáo của đại huynh, tiểu đệ xin đa tạ đại ơn bất ngôn tự, quả là đại huynh để mắt bao la, tiểu đệ mới xuất hình lộ diện mà đã ở dưới mắt của đại huynh, như vậy thì kẻ địch nào cao bay xa chạy khỏi lòng bàn tay của đại huynh được. Rồi chàng xoay mình hướng về Hoàng Hạc thưa :

― Thưa Quân Sư, nhân hôm nay trẻ họ Vũ xin ra mắt á phụ, hy vọng người hài lòng thu dụng sự chân thành của hài nhi.

Hoàng Hạc ôn tồn :

― Mỗ có một người con nuôi như Vũ Thư Minh đây cũng là phúc lộc đấy, được rồi từ đây xem Vũ như các con của mỗ vậy. Vũ vội quỳ xuống lạy hai lạy :

― Hài nhi để lòng đa tạ á phụ, hứa từ đây trẻ vâng lời chỉ bảo, trẻ hứa không làm điều gì trái ý á phụ.

Hoàng Phi Biên cũng vui mừng, tiếp nhận Vũ làm hiền đệ nói :

― Hồ điệp tuy đẹp nhưng không bay lẻ loai, trước đây hiền đệ không ở cùng hoàn cảnh cho nên mỗi suy nghĩ và hàng động khác nhau, nay huynh đệ một nhà, hy vọng cùng nhau thực hiện nhân nghĩa chí sĩ, tuy rằng thiện ác mây phủ khó phân như đối với huynh đệ thì phải một lòng phân định trắng đen chân lý, đã làm người không ai tự cho mình thấy rõ hết tương lai, đó là con đường thử thách cho nên huynh đệ chúng ta học làm người bằng sáu chữ " tình yêu, hiền tài, trung đảm" .

Vữ Thư Minh để lòng:– Quả là lời ít mà chứa cả không gian sống, có thể đây là nhân vật hành động bất lộ tướng, không khác nào rồng xanh sống ẩn.

Hoàng Phi Bằng cũng háo hức, ối chà nói :

― Thưa tổ phụ, quý thúc bá, đúng rồi Phi Bằng nhi cũng biết người hôm trước chính là Vũ thúc thúc đây, trước khi đi lên lầu với tổ phụ, vừa bước vào cửa phòng là Phi Bằng nhi ngạc nhiên nhận ra ngay, hôm trước ở dưới lầu đứng nép vào cửa trong như mọi khách quan thường, nhưng thân pháp lại thủ chiêu hướng vào bọn Hồ Sản, trong dạ Phi Bằng nhi hôm ấy nghĩ thầm, nếu mà thủ chiêu hướng về thất Hoàng Đức thì Phi Bằng nhi sẽ la lên để thất Hoàng Đức biết mà đề phòng, may chuyện gì cũng đẹp cả, hôm nay gặp lại thì vui vô cùng.
HuỳnhTâm


Chương 6
Cảnh Trần Mây Gió Xuyên Vân Rồng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét