Anh Hùng Nam Việt - Chương Mười Tám ( Huỳnh Tâm )

Đêm Tân Hôn, Gió Lạnh Ngoài Thành

Trong nhà trang trí kết đèn hoa màu đỏ, vàng, xanh, dây vải gấm vàng thêu điều hoa và ba chữ chúc tân hôn, phủ trước bàn hương án sắc đẹp lộng lẫy, nhiều loại trái cây đơm thành cỗ mâm bồng tứ quí, như Long, Lân, Qui, Phụng rất khéo tay. Cái đẹp che khuất nhà tranh vách đất, tự nó trở thành một lâu đài quí phái.
Hoàng Phi Bằng không bỡ ngỡ trước bốn khuôn mặt thật, cũng không lạ gì không khí ngày lễ cưới trong dân giang, nhất là những nhà giàu mới trang trí lộng lẫy như thế này và cảm thấy một bí ẩn nào đó trùm lên cả nhà họ Tô.

Chàng hỏi lão họ Tô :

― Thưa tiền bối, có phải gia lễ đã cử hành vào giờ ngọ trưa nay rồi chứ, hay là có những trở ngại nào, có thể cho biết để tại hạ tìm cách hóa giải được không ?

Ông lão suy nghĩ miên man, hiện trong lòng quá nổi vui mừng và cũng tràng ấp mọi sự buồn không phải ít, tuy hiện giờ thân đời trôi nổi mà đã gặp an lòng, nhưng cần phải che giấu kín lại để trả lời một câu hỏi:

― Thưa ân công, thực ra cả ngày nay vẫn bán quán như thường lệ, còn những việc chuẩn bị mua sắm, trang trí thì do nữ nhi của tại hạ một tay lo liệu hết, đến giờ này mới đúng là cử hành gia lễ chính thức. Nguyên nhân của mỗi người có nổi khổ ngoài da không bằng vết thương trong lòng, họ Tô này như thể con Kiến dùng thịt ở trên người của mình để nuôi Kiến con. Những năm tháng trôi qua không khác nào, trên vai bên Phải gánh nặng, chuyển qua vai bên Trái cũng không giảm nặng phần nào, cho nên người ta nói: Hai vai gánh nặng. Cũng có lúc tuy nghèo mà lạc bạc để hy vọng con cháu được "thừa long khoái tế". Hôm nay có sự hiện diện của ân công, quả thực là vạn hạnh đem đến ánh sáng cho cả gia đình họ Tô.

Hoàng Phi Bằng tuy có nghi vấn nhưng vẫn phải hỏi :

― Thưa tiền bối, một ngày quan trọng mà không cử hành vào buổi trưa, thứ nữa cũng không mời thân nhân tham dự, ý nghĩa thế nào tiền bối có thể cho biết được không ?

Một lần nữa Ông lão tình thực trả lời :

― Thưa ân công, sống ở đất thần kinh đã hơn sáu năm, tứ cố vô thân không nội ngoại ở đây, vả lại gia đình nghèo khó cùng mức, cho nên phải tần tảo cả ngày mới đổi được hoàng lương để sống, lỡ ngày đến thiếu hụt không biết ai mà vay mượn, dù có buôn may, bán đắc cũng phải phòng cơ. Như trước đây gặp phải những uất hận và phẩn nộ không tận cùng, rồi đến sống ở đây không khác nào là trà bị giậm nát, cũng không thể oán trách ai, đôi khi cũng có người tự cho rằng "sống tốt thì nói do mình, còn sống không tốt thì đổ thừa do tổ tiên" đó là chuyện thường tình của xã hội, còn hôm nay có sự hiện diện của Ân công cùng tam vị tham dự gia lễ này là ngoại lệ, tuy mới biết ân công nhưng xem đây là người thân nhất ở đất thần kinh này, tại hạ đã đầu hai thứ tóc không nhìn nhằm người ở cuối đời nay đâu ạ.

Hoàng Phi Bằng hiểu hết ý của ông lão, trái lại Lý Bình Trung, Trần Kiều Oanh, Trịnh Trường không hiểu gì hết, vì không xem phần đầu của sự gặp gỡ này. Chàng nói :

― Thưa tiền bối, uất hận và phẩn nộ đôi lúc trở thành động lực của sinh tồn, đó là sự thật, nhưng cả đời người không thể sống trong phẩn nộ, còn một lực lượng khác hùng mạnh hơn phẩn nộ nữa, đó là chân lý mạng sống của con người. Mạng sống dài năm tháng cũng dài, bởi thế đời mới có dằng dặc trong thiên hạ và vạn vật vốn rất cô đơn, niềm vui chỉ trong một lúc, tình cảm đau nhau khổ sở mới gọi là đời con người dài không có chỗ để ngưng tụ, quán hận lúc nào cũng đi theo cuộc sống, cho nên khiến con người ta phải chịu nhiều đau khổ, đời sống lúc nào cũng bị giày vò đó chính là một tản đá không biết từ đâu đến, nó nhập vào cuộc sống của con người, rồi cảm thấy sống đau khổ vì đói khác, thiếu quần áo ăn mặc và thèm khác vật dụng, bởi thế loài người mới cho là đau khổ mới có chiến tranh, đến khi chết họ không biết đi về đâu, nói chung là loài người không biết hóa giải, cho nên khổ triền miên. Muốn vựt thẩm ngàn trường để làm khảo nghiệm và đứng vững đi về phía trước mà không hề sợ chướng ngại nào, đó là hóa giải sự cảm nhận khổ. Chàng ngừng lại đễ suy nghĩ rồi thưa tiếp :–  Nay đã là người thân xem là một nhà, mà lúc này vẫn chưa ai biết quý danh của ai, thì làm sao gọi là thân được có phải không tiền bối ?

Trên môi ông lão ngập ngừng, hình như đang tiêu trầm, trong lời nói có man mát ẩn trắc, mà chưa tiện thổ lộ, tự nhiên ông có niềm vui, bật lên tiếng cười giòn giã:

― Thưa ân công, quả là ngộ ngĩnh, gặp nhau thù tạc ân nghĩa đã nhiều, cùng nhìn mặt nhận người tri kỹ mà không biết danh tánh đó cũng là hy hữu, thôi thì lão xin tạ tội trước, khai báo danh tánh thực lòng, xin ân công tiếp nhận. Tại hạ họ Tô tên Hà Hải, tiểu nữ là Tô Hà Cúc, ngoại nữ là Tô Hà Bích, còn ngoại tế Đinh Phi Long, tất cả đồng quê quán Động Đình hồ thuộc Trường Sa, nay lưu lạc đến thành kinh, mượn nơi này làm quê hương ẩn dật.

Hoàng Phi Bằng suy nghĩ về họ Tô : Ông lảo nào họ Tô đang chưa nhiều bí ẩn không khác nào một thiên Giang Hồ Ký Sự, chưa hề có người đọc qua, mỗ sẽ khám phá thân thế của họ Tô này, rồi chàng giới thiệu danh tánh của huynh, tỷ, đệ của mình :

― Thưa Tô tiền bối, Cúc lão cô, Đinh đại huynh, Bích tỷ tỷ. Tại hạ là Hoàng Phi Bằng, Lý đại huynh tên Bình Trung, Trần tỷ tỷ là hiền nội của Lý đại huynh tên Kiều Oanh và Trịnh đệ tên Trường, đồng kết nghĩa tại Bắc Động Đình hồ cách đây hơn năm về trước. Cả bốn huynh, tỷ, đệ không đồng quê quán, tình cờ gặp nhau.

Tất cả mọi người đồng vui mừng, mượn lễ tân hôn kết nghĩa đại gia đình, Trần Kiều Onh lớn hơn Đinh Phi Long ba tháng, đứng hàng thứ ba.

Tô Hà Cúc, đã không dấu mặt và trong lòng cũng thành thực trả lễ, miệng cười, tay mời :

― Thưa Hoàng ân công, nhờ người đại diện bên đàn trai ạ.

Hoàng Phi Bằng từ chối :

― Thưa cô mẫu, để Lý và Trần huynh tỷ làm đại diện đàn trai, dù sao cũng là người đã có gia thất, như vậy hợp lý hơn.

Tô lão tiền bối, gật đầu đồng ý :

― Phải đó, làm như đề nghị của Hoàng ân công, âu cũng là huynh đệ cả, không nên lễ nghi quá mất vui.

Lão tiền bối Tô Hà Hải lên đèn dâng hương, Lý Bình Trung bưng mâm lễ vật dâng lên bàn hương án và chúc :

― Đại diện đàn trai xin chúc đôi tân lang từ đây hưởng "Kim điệp tình thâm" như đôi cánh chim hảo hợp đồng lòng "Con gái nhờ mặt, con trai nhờ chất" không xa rời nhau cho kết đời này .

Đinh Phi Long cùng Tô Hà Bích vui vẻ nhưng với cảm xúc lẫn lộn, ăn mặc phụng quán hà bị, kết duyên tình chồng vợ thề nguyện trước hương linh tổ tiên hai họ chung sống trăm năm bạc đầu.

Hai họ đàn trai gái uống rượu mừng đôi tân lang. Hoàng Phi Bằng chúc đôi tân lang :

― Hôm nay ngày thành hôn của huynh tỷ, đệ xin chúc đôi thanh mai trúc mã miên trường, sinh con đẻ cháu mỗi năm hai đứa. Nhân đây tại hạ xin thay mặt huynh, tỷ, đệ tặng đôi tân hôn một cặp ngọc, tặng cho Đinh Phi Long một lá xanh đóa Hoa Xuân và tặng Tô Hà Bích một lá xanh đóa Hoa Thu, ngụ ý của hai đóa hoa này là hạnh phúc trăm năm. Và xin hỏi về ước mê của tỷ Hà Bích thế nào ?

Tô Hà Bích đáp :

— Thưa, ước mê đối với người con gái là có một người chồng để hết thành ý vào người vợ.

Hoàng Phi Bằng ngó Đinh Phi Long hỏi :

    Đại huynh có những ước mê gì ?

Đinh Phi Long đáp :

— Ngoài hạnh phúc gia đình còn có những ước mê khác, như ngắm hoa vào mùa Xuân, đùa với nước vào mùa Hạ, nhìn xác lá cây rơi vào mùa Thu, leo núi vào mùa Đông.

Trong lời đáp này còn có nghĩa đen của nó, đôi khi kẻ nói vô tâm, kẻ nghe có cách nói khác. Lời nó của Đinh Phi Long như văn chương trào phúng, làm cho mọi người đồng cười và vui mừng, với những lời chúc tụng đôi vợ chồng son hạnh phúc. Ngạc nhiên nhất là họ thấy cặp ngọc giá trị bằng gia tài hồi môn của một gia đình quí tộc, mà bên đàn gái đem về nhà chồng, cả nhà họ Tô cảm động liên miên.

Hôm nay Đinh Phi Long và Tô Hà Bích chính thức tình nghĩa phu thê. Còn cha con Tô Hà Hải và Tô Hà Cúc hết bệnh để chứng ngày đám cưới của cháu và con, họ âm thầm tạ ơn Hoàng Phi Bằng, nhờ vậy mới có hạnh phúc ngoài sức cầu nguyện bấy lâu nay.

Buổi tiệc thịnh soạn, cao lương mỹ vị không thiếu món nào, mỗi người chỉ gắp được hai lần trong điã món ăn, thực đơn đủ thưởng thức cho đến tàn cuộc là ai cũng no nê. Đặc biệt uống rượu Tuần Hạc công hiệu minh mẫn, an thần, viên miên thọ.

Cả nhà họ Tô xem đây là lần đầu tiên sau sáu năm mới được thưởng thức như hôm nay, họ thưởng thức cùng tận nhờ thân thể hết bệnh, cho nên ăn uống ngon miệng.

Lão tiền bối Tô Hà Hải cao hứng, tự hào về con giái của mình, hỏi Hoàng Phi Bằng :

Hoàng ân công thưởng thức thực đơn do nữ nhi của lão mua về rồi làm lấy, có hạp khẩu vị không và uống rượu thấy thế nào ?

Hoàng Phi Bằng cười nói :

― Thưa Tô tiền bối, nếu luận về ăn uống thì đứng đầu thiên hạ, còn luận võ học thì trống rỗng, chỉ đứng chờ cú đấm .

Lý Bình Trung liền nói :

― Đúng vậy, Hoàng hiền đệ là con nhà quốc phú ở hải ngoại, thì đương nhiên là thưởng thức những món ăn vật lạ cực phẩm, bây giờ bình phẩm thử thực đơn của Tô cô mẫu thế nào, ngon không ?

Mỗi buổi Hoàng Phi Bằng chỉ ẩm thực hai chén cơm, mẹ của chàng thường nói về nghệ thuật ăn uống và những thực đơn trong ngày. Thực ra Lý Yến Hồng giáo dục Hoàng Lữ Thư để sau này biết phục vụ nhà chồng. Hoàng Phi Bằng bị nghe nhưng lâu ngày nhập tâm. Sau này chàng xa nhà mỗi khi nhớ mẹ thì tìm những món có hương vị như chàng đã từng ăn do mẹ nấu, nhờ tình mẫu tử mà chàng mới khám phá hương vị của ẩm thực.

Chàng liền luận về hương vị của chén vi cá do Tô Hà Cúc nấu :

― Thưa Tô cô mẫu chén vi cá này, có một ít bột năn ở Đồng Nam, có hương vị Diêm ở cửa Bá Hà, có hương vị hạt Tiêu Giang Nam, vi cá Đông Bắc nấu lỏng rất đúng thuốc, nếu nấu đặc lại thì chén vi cá này sẽ biến thành món đậu hủ thứ mười.

Cả nhà họ Tô ai cũng cười, khen luận chén vi cá chính xác, họ thích Hoàng Phi Bằng nói chuyện pha trò dí dỏm.

Hoàng Phi Bằng nói tiếp :

― Thưa tiền bối, tuy tại hạ không uống rượu, nhưng rượu bốc hơi là biết phân định được ngon hay dở. Nhờ nội tổ uống rượu và hướng dẫn nghệ thuật thưởng thức, như rượu Tuần Hạc có công dụng minh mẫn, an thần, viên miên thọ nhưng không được uống nhiều, chỉ dùng sau buổi ăn, rượu Tuần Hạc có ba loại, nhất Tuần Hạc triều đình dùng, nhì Tuần Hạc hậu cung dùng, tam Tuần Hạc đại gia dùng. Chúng ta đang thưởng thức loại thứ ba.

Lão tiền bối Tô Hà Hải đắc ý :

― Hoàng ân công, quả là lễ hiền, hạ sĩ, trí tuệ hơn người đáng mặt tâm giao cùng tại hạ.

Trần Kiều Oanh nói xen vào :

― Mạng phép thưa cùng Tô tiền bối, nữ nhi thực thà hỏi, cuộc hôn lễ này chi phí khoản bao nhiêu ?

Hoàng Phi Bằng vội đưa tay ra thay mặt lão Tô Hà Hải trả lời :

― Thưa Tô tiền bối cho phép tại hạ trả lời câu hỏi của Trần tỷ tỷ.

Tô Hà Hải trong lòng chưa biết phải trả lời như thế nào và Trần Kiều Oanh có ý gì, thì được Hoàng Phi Bằng đỡ lời. Ông gật đầy đồng ý .

Hoàng Phi Bằng cười :

― Trần tỷ tỷ hỏi câu này như có ý chi hộ cho cuộc tân hôn này à, nếu vậy tại hạ cho biết nội ngoại chi phí là một nén vàng, một nén bạc không thừa không thiếu, phần còn lại dự trữ năm nén vàng, phải không Tô tiền bối ?

Cả gia đình Tô Hà Hải ngạc nhiên tự hỏi:– Chẳng nhẽ hồm tiền biết khoe của hay sao ? hay là những lời nói trao đổi về chi tiêu trong gia đình, có chân hay sao mà nó đi xa thế ?

Trần Kiều Oanh, cười và hỏi :

― Đúng vậy, Phi Bằng đệ tặng qùa cưới cho Đinh đệ muội một nén vàng, một nén bạc để cho có số nguyên là sáu vàng một bạc làm vốn, hy vọng hôm nay thấy nhiều nhưng ngày mai nó là con số lẻ của Đinh đệ muội.

Vợ chồng Đinh Phi Long và Tô Hà Bích từ chối :

― Thưa quý Huynh, tỷ, đệ đến đây tham dự ngày thành hôm như thế này đã là vinh hạnh lắm rồi, cũng đã được Hoàng ân công tặng nhiều quà, đa tạ này nhớ mãi không quên.

Cuối cùng Trần Kiều Oanh ép quá vợ chồng Đinh Phi Long tiếp nhận lễ vật. Tô Hà Hải cắt suy nghĩ của mọi người, bởi ông ngạc nhiên hỏi :

― Hoàng ân công làm cách nào mà biết trong nhà có số vàng lớn như vậy ?

Hoàng Phi Bằng vui vẻ trình bày :

― Thưa Tô tiền bối, đời sống có những việc bình thường mà người đời ít để ý, vì nó thuộc về tâm lý. Ví dụ trước đây lão tiền bối và Đinh huynh đã từng nói gia đình tần tảo mới có Hoàng lương sống qua ngày, rồi một ngày đại kiết có được một nén bạc, một nén vàng, đến ngày sau nhặt được thẻ giản biên bán ra mua vào. Khi dùng đến thì tiêu lẻ trữ chẳn, đó là cá tính tự vệ của loài người, còn nhiều điểm phong phú khác không biết hết được.

Trịnh Trường cũng thích làm trò vui, chàng nói :

― Tiểu đệ có bốn thẻ giản biên Tiên Tri, thặng Đinh huynh một thẻ và Tô tỷ một thẻ, nhớ hiện giờ mỗi giản biên có giá rẻ nhất là hai nén vàng. Trước nhất Lý huynh, Trần tỷ, Hoàng huynh và đệ viết vào mỗi tờ giấy điều, rồi gấp lại, tiếp theo mời đôi uyên ương chọn lựa.

Cả nhà ngạc nhiên tự hỏi:– Trò chơi thẻ giản biên Tiên Tri trúng vàng có ý nghĩa thế nào ?

Bốn huynh tỷ đệ Hoàng Phi Bằng viết rồi gắp lại để trên khay trầu cau.

Trịnh Trường làm chủ trò chơi, mời :

― Mời Đinh huynh chọn lựa trước, Tô tỷ chọn sau xin mời.

Đinh Phi Long và Tô Hà Bích đã chọn được hai mẫu chữ khác nhau, cùng lúc Trịnh Trường để xuống khay trầu cau, bốn thẻ giản biên Tiên Tri. Trịnh Trường mời cả nhà so sánh mẫu chữ đúng thẻ nào thì tiếp nhận thẻ đó. Trịnh Trường cho biết Đinh huynh lấy được giản biên mẫu chữ của Trịnh Trường, Tô tỷ lấy được giản biên mẫu chữa Trần Kiều Oanh, sáng mai huynh tỷ bán thẻ giản biên, xem đây là quà tặng của đệ.

Tô Hà Cúc quá ngạc nhiên và chưa hiểu nguyên nhân :

― Thưa Hoàng ân công có thể cho biết ẩn ý của cuộc chơi này ?

Tô Hà Hải hiểu ý của giản biên, vội trả lời :

― Nữ nhi à, đây là tứ bút Tiên Tri làm ra giản biên để phò nguy cứu khó. Những nhà giàu ham lời đổ tiền ra mua và nhiều người thi nhau kinh doanh lời Tiên Tri, rồi một ngày không xa thẻ giản biên Tiên Tri không còn giá trị nữa vì hàng giả lan tràn.

Quả là phi thường bút xuất là cứu  được khó giảm bần cùn, như nhà Tô đây cũng được hưởng giản biên Tiên Tri, hôm nay mới có năm nén vàng ấy mà, vui thật là vui, đa tạ quý ân công. Ông suy nghĩ tiếp và tự hỏi:– Hoàng ân công đã thấy trong giả có thực của bốn người họ Tô mà vẫn điềm nhiên. Ông hỏi tiếp:

― Hoàng ân công nghĩ thế nào về Dung Dịch Thật của gia đình tại hạ ?

Hoàng Phi Bằng nói rất thực :

― Thưa Tô tiền bối, đã cho phép bàn luận về Dung Dịch Thuật thì tại hạ không e ngại, bởi tại lòng tính chân thành đã vậy. Lúc đầu tại hạ hoàn toàn không biết bốn vị có Dung Dịch Thuật, đến khi chữa trị bệnh cho Tô tiền bối và Cúc cô mẫu mới khám phá cả nhà có Dung Dịch Thuật. Đương nhiên tại hạ có biết chút ít về khoa Dung Dịch Thuật như không tuyệt kỹ bằng Tô tiền bối, tại hạ có ý trau giồi, bổ túc cho hoàn mỹ Dung Dịch Thuật. Nhưng tại hạ không được quyền hỏi đến chuyện riêng tư của gia đình người khác và cũng không lấy việc ân đền nghĩa trả để trả giá, những gì người đời cho thì lấy, còn không cho thì đừng cưỡng đoạt, bởi sự sống là tự nhiên ban cho, nếu mình đi lấy của người thì cũng có ngày thiên hạ lấy lại hết. Ngoại trừ mình lấy của người tham lam, để thực hiện chính nghĩa thì nên lấy, nói chung không vì mình mà đi lấy của thiên hạ.

Cả nhà họ Tô, nghe Hoàng Phi Bằng nói chuyện cởi mở có tình lý và đem lòng hảo cảm. Lão họ Tô gật đầu đồng ý cách nói chuyện có đạo lý của Hoàng Phi Bằng, rồi miệng cười nói :

― Tại hạ cũng không ngờ thiên luân cho kiếp này gặp được đại hiệp, tại hạ vừa biết quý danh là nỗi vui mừng vô tả, mấy tháng gần đây ở đất thần kinh này, ngày nào cũng có tiếng đồn xa thơm rộng về thân thế của đại hiệp. Họ nói đại hiệp là một thư sinh, không biết võ học, nhưng ở đâu cũng có đệ tử, trong giang hồ còn nói đại hiệp là sư phụ của thập nhất Hoàng Đức bang.

Thiên hạ có nói gặp được một bang chúng xem như gặp thập nhất Hoàng Đức bang, gặp một trong thập nhứt Hoàng Đức bang xem như đã gặp sư phụ Hoàng Phi Bằng. Họ còn đồn Hoàng Phi Bằng có mặt trong kỳ đại hội anh hùng Nam Việt, nhưng tại Cửu phẩm quan trường triều đình chưa ai thấy xuất hiện, bỗng vài ngày qua thiên hạ đồng rằng đã xuất hiện rồi. Tại hạ cũng muốn thấy một lần, nhưng suy đi nghĩ lại thân phận quá thấp hèn làm sao mà biết mặt anh hùng !

Cơm không có ăn, đang sống trên búa dưới đe của giang hồ, may mà lây lất được đến ngày nay là nhờ biết Dung Dịch Thuật, rồi không ngờ đậu hủ chín món chỉ đường gặp ân công cứu mạng sống, bây giờ mới thực sự ước mê lại đến trước mặt đúng là Hoàng ân công.

Ông liền bảo tất cả nhà quì xuống bái ân công. Lý Bình Trung phất nhẹ đỡ tay bốn người đứng dậy, chàng nói :

― Hoàng đệ không tiếp nhận nghi lễ đâu, cả nhà tự nhiên là được rồi.

Hoàng Phi Bằng đảo mắt một vòng rồi nói :

― Thưa Tô tiền bối, có thể truyền thụ cho tứ huynh, tỷ, đệ về phương pháp Dung Dịch Thuật được không ?

Tô Hà Hải vui mừng đáp :

― Được, được ngay bây giờ, khi quý anh hùng đã có quyết tâm thì việc khó cũng thành dễ thôi.

Ông mời huynh, tỷ, đệ Hoàng Phi Bằng vào phòng hóa trang. Ông hướng dẫn làm dụng cụ dung dịch thuật, phương thức bào chế bột phấn, cách thức làm mẫu khuôn mặt giả và khuôn mặt giả người mình muốn giả, ông còn cho biết muốn giả người khác phải biết qui luật sống của người đó, lấy da người làm thì tốt nhất, khó ai mà khám phá được. Ông giải thích phương pháp làm da người, ông cho rằng các loại da khác không được hoàn hảo lắm. Miệng ông nói tay ông làm rất nhanh chỉ độ tam khắc là có một khuôn mặt giống hệt mặt của Hoàng Phi Bằng, ông tặng riêng cho Hoàng Phi Bằng một bộ dụng cụ làm khuôn dung dịch thuật.

Một canh giờ sau huynh, tỷ, đệ Hoàng Phi Bằng thành thạo phương pháp Dung Dịch Thuật, Tô Hà Hải trao hết kinh nghiệm mà không ngại đối phương.

Hoàng Phi Bằng hài lòng :

― Thưa Tô tiền bối, quả là mỗi người có một biệt tài để sinh tồn, tiền bối đã trải qua những bảo tố và thử thách mới tồn tại đến ngày nay, tiền bối cũng nên hãnh diện để sống những ngày còn lại, đó là hạnh phúc mà mình được hưởng cũng nhờ biết Dung Dịch Thuật một phần.

Tô Hà Hải vui mừng đáp:

― Đa tạ, Hoàng ân công an ủy đôi lời vàng ngọc, tại hạ ghi nhớ lời người, dẫu sau này có chết cũng để lại tình chưa hết. Tại hạ hy vọng ngày chết được Dung quá làm kiếp người tốt hơn. À hiện nay lão còn có kẻ cứ đeo đuổi oan nghiệt, họ câm thù đại hận rất là vô cớ với lão và trong giới giang hồ đố kỵ rất gay gắt.

Hoàng Phi Bằng hỏi :

― Thưa Tô tiền bối, thực tế tiền bối muốn sống với khuôn mặt cha mẹ sinh ra, nhưng phải dấu mặt vì ai vậy ?

  Tô Hà Hải để lòng đau khổ sáu năm liền, không một lời thang vãn, đến nay là lần thứ nhất mới nói cho người ngoài biết về đời riêng tư của ông :

― Hoàng ân công, khi xưa tại hạ có kết nghĩa huynh muội với một phụ nữ thân đoản, gầy xấu xí, da ngâm đen, người phụ nữ này lắm xảo quyệt, lòng chứa ác độc, gian trá và xạo. Buổi đầu không biết đề phòng nữ nhân, khi biết là đã muộn màn, nữ nhân này họ Phạm tên Thuy Ngu võ học không có, nhưng lại biết sử dụng độc dược cực ác, nghĩa tế của tại hạ chết vào tay con mụ này, tại hạ và nữ nhi cũng bị độc chất này hoành hành sáu năm, may có nội công chống trả mới giữ được mạng sồng đến nay !

Thực ra chuyện không đâu vào đâu cả, chỉ vì tại hạ biết mụ nầy sử dụng độc dược mới đem lòng khuyên can. Lời nói thực lòng thế mà cả nhà phải bỏ quê để sống xứ người ! Thực ra ít ai biết quê quán và thân thuộc của nữ nhân này, trước đây nữ nhân này lấy hai đời chồng người Hán. Sáu năm gần đây nghe nói lấy rất nhiều đời chồng như Trần Mạnh Côn và đi đêm với tên La Đức. À những nhân vậy này sống hai mặt, cũng là hung thủ giết người bịt miệng, chính hai tên này mượn tay Phạm Thuy Ngu đi hạ thủ tại hạ và nhiều người khác.

Hoàng Phi Bằng đã từng nghe tên nữ nhân này qua nội tổ, chính nữ độc thủ giết Nguyễn Hồng tại Tượng Quận. Chàng nói :

― Thưa, Tô tiền bối, tại hạ hứa lấy lại công đạo cho tiền bối, hãy an tâm lưới trời tuy thưa mà không lọt một hạt bụi nào, có vay mạng người thì có trả.

Trần Kiều Oanh có triệu chứng mệt mỏi, nàng gọi Lý Bình Trung :

― Phu quân, muội hơi khó chịu.

Lý Binh Trung đỡ vợ đứng lên, đưa qua giường tre bên cạnh nằm nghĩ ngơi. Hoàng Phi Bằng thấy Trần Kiều Oanh thân thể bất thường, liền chạy đến gần đưa tay lên xem mạch, rồi chàng nói :

― Ba viên "Đơn hoa khí" này, lập thức huyệt mạch Ngọc đường, Thanh cương. Nhâm mạch lan tràn khắp thân thể, đưa máu ứ đến huyệt trung phủ, chứa vào thiếu âm, rồi đẩy xuống trung dịch can khí, biến sinh trong lẫn ngoài xuất ra đường tiểu, như vậy đã cứu được hài nhi rồi, quả là phước đức lớn chỉ trong nháy mắt trôi qua.

Trịnh Trường thấy vậy thúc giục :

― Thưa nhị huynh và tỷ tỷ về thôi, ở đây bất tiện. Sớm không bệnh, muộn không bệnh, lại vào lúc này, may mà thai khí bình an.

Lý Bình Trung và Trần Kiều Oanh đồng ý, còn Hoàng Phi Bằng đang lưỡng lự, chàng nói :

   ― Nhưng mà đưa Trần tỷ về bằng xe kéo, chứ không được đi bộ. Từ khắc này Trần tỷ phải dưỡng thai khí đến hai tháng sau mới đi lại được.

Tô Hà Cúc, cảm kích huynh, tỷ, đệ Hoàng Phi Bằng cũng là ân công và tình gia đình nữa, bà đề nghị :

― Thôi thì để Trần nữ hiệp ở đây sống với họ Tô vài tháng cũng được vậy, nhân dịp này Cô mẫu trổ tài săn sóc kỹ lưỡng, không ngại khó đâu. Ngày trước cô mẫu đã từng gặp tai nạn liên miên cho đến ngày sinh mà còn gặp khó khăn, cũng chính một tay tự lo lấy, những kinh nghiệm đó khó ai có được, nên tin tưởng Cô mẫu này nhé ?

Bốn người nhà họ Tô đồng ý đề nghị của Tô Hà Cúc, ai cũng muốn đền ơn tạ nghĩa bằng cách này. Lý Bình Trung ngó Hoàng Phi Bằng để xin quyết định :

― Hoàng hiền đệ, quyết định thế nào, thì huynh, tỷ, đều phải theo ?

Hoàng Phi Bằng thấy gia đình này tin tưởng được, chàng đồng ý :

― Thưa, Tô tiền bối và cả nhà, chúng tại hạ ngày mai phải đi thật xa, lâu lắm mới trở lại đây, cho nên không đưa Trần tỷ đi được, vậy nhờ Tô cô mẫu săn sóc cho, ơn này chúng tại hạ sẽ hậu tạ.

Chàng giải thích thêm:– Trần tỷ đã cấn thai khí được hai tháng, nhưng vừa rồi động mạnh nên có tình trạnh này. Hiền tỷ chú ý khi sinh nở có những tình trạng như sau, cần phải biết để mẹ tròn con vuông. Đôi khi, chân tay ra trước gọi là nghịch sản. Vai và tay ra trước gọi là quành sản. Lúc hứng đỡ thai thi thì tay của bà mụ ra trước, sau đó thai nhi theo ra sau, gọi là bàn trường sản. Những tình huấn này có khả năng làm cho thai nhi sản phụ hiện tượng khó sanh, nguy hiểm đến tính mạng, cần phải nân niêu thai nhi thì kết quả tốt. Lúc khó sanh dùng nảo tủy con thỏ hay là da rắng lột xác. Nếu khí huyết ngưng tụ thì dùng Ngu tất, Quế tâm, Gừng sống mà nấu uống, sẽ có hiệu quả rất cao, có thể dùng Đậu ba, Tử xa hương, rồi chế như thần đang, nấu chín để uống, xoa rún sản phụ cũng có sự giúp đỡ rất lớn trong lúc sinh sản.

Sau khi sinh sản ba ngày cho đến một tháng, nên dùng củ Nghệ nghiền nát ngâm với rượu thoa lên mặt, bụng, dưới rún, để lửa thang dưới gầm giường mà nằm, xông và thắm bằng nước lá Ổi, lá Chó Đẻ hơi nóng làm cho cơ thể toát mồ hôi, sau khi đầy tháng da dẻ trở lại bình thường cũng có thể mịn màng hơn trước và đứa con hưởng được sửa mẹ thơm.

Sau khi nghe Hoàng Phi Bằng giải thích, ai cũng khen thầm, riêng Lý Bình Trung là người lo nhất, chàng đứng đờ người ra cầu nguyện :– Mẹ tròn con vuông. Hoàng Phi Bằng lấy hộp thuốc chọn ba viên "Đơn hoa khí", búng vào thân của Trần Kiều Oanh. Phi Bằng chưa kịp giải thích thì đúng lúc Trần Kiều Oanh xuất tiểu, toàn là máu bầm đen. Trần Kiều Oanh vừa lấy lại sức khỏe đôi chút, Hoàng Phi Bằng búng vào hai viên "Hoa địa la", sức khỏe trở lại bình thường.

Cả nhà họ Tô lấy làm mãn ý, chỉ mong chờ dịp này họ mới không áy náy lòng đền đáp một ít cho ân công.

Tô Hà Hải vui mừng :

― Tại hạ thấy rất mừng rỡ, tất cả đồng một nhà thì đương nhiên phải sống chết có nhau chứ, một cử chỉ tốt chưa nói hết lời, mà phải vạn vạn lần mới gọi là tốt thực sự.

Trước khi ra đi Hoàng Phi Bằng căn dặn :

― Trần tỷ nhớ tháng đầu đi, đứng, nằm, ngồi, phải nhẹ thân, tháng thứ nhì di chuyển bình thường nhưng không giục giã, còn những chuyện khác không động đến. Tỷ nên nhớ nuôi thai nhi không khác nào như một con rắng mẹ ăn mắt của mình để nuôi rắng con, có như vậy thì thai nhi mới được an toàn, thời gian thong thả này, tỷ tỷ đọc sách càng nhiều càng tốt. Sáng mai Lý đại huynh và Trịnh đệ trở lại đây săn sóc cho hiền tỷ .

Trần Kiều Oanh cười, nói đùa :

― Đa tạ đại phu mát tay. Tỷ vâng lời đại phu trẻ thường lo việc người lớn.

Lý Bình Trung vỗ về, lấy lòng tin để vợ yên tâm :

― Nương tử, nhớ nhà mình sống là nhờ hiền đệ đó, phải tuân lệnh những gì đã dặn dò đó nhé ?

Trịnh Trường thấy Trần Kiều Oanh ở đây một mình cũng lo :

― Trần đại tỷ à, nhất định ngày mai đệ trở lại.

Trần Kiều Oanh nhắc nhở Lý Bình Trung :

― Phu quân, về nhà trình bày hết mọi sự việc cho gia gia và mẫu thân để họ an tâm nhé ?

Trịnh Trường đưa cho Tô Hà Cúc một nén vàng, bà quyết liệt từ chối. Cả ba huynh đệ Hoàng Phi Bằng cuối đầu từ giả nhà họ Tô, tất cả đồng đáp lễ. Huynh đệ Hoàng Phi Bằng ra khỏi khu nhà lụp xụy, phi thân về Hoàng cung đúng thời Tý.


HuỳnhTâm



Chương 19
Quê Hương Nắng Đẹp Trải Đồng Xanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét