Chiều nay Phùng Hoa Phấn ngồi trong kiệu mà lòng buồn bã, bởi tên Lâm Tứ Phương buộc chặt toàn thân và miệng bằng dây lụa trắng, tiếng kêu cầu cứu chỉ còn âm thanh thì thầm trong cổ họng, biết rằng vô vọng cũng phải kêu cứu cầu may. Bà đang sống với một sự nghiệp kim hoàn nổi tiếng cả thành Phiên Ngung, nhưng nào ai biết cảnh đời không được một giây khác nào gọi là hạnh phúc.
Thân cô thế lúc nào cũng đề phòng bất trắc nhưng không có sức đề phòng cả một cuộc đời. Đến nay đúng là ngày bà đang đi đến hướng tử thần, tuy lòng người tuyệt vọng, vẫn tưởng chừng sẽ về lại cõi sống. Trong lúc thất vọng nhất, thì sự tình cờ xuất hiện, được người xa lạ giải vây để sống tiếp, bà bồi hồi thầm suy nghĩ như thể xua đuổi giây khắc bâng khuâng, đôi mắt rực sáng ngó qua hướng Trần Kiều Oanh rồi tự nói:– Quả nhiên sống chết không hứa hẹn, nếu không có những người này ra tay cứu thì khổ nạn rồi, đây cũng là một thử thách để trả giá đời người. Đôi mắt của bà nói lên lời đa tạ và thiện cảm nữ hiệp Trần Kiều Oanh, một lần nữa bà thực lòng khen:
Thân cô thế lúc nào cũng đề phòng bất trắc nhưng không có sức đề phòng cả một cuộc đời. Đến nay đúng là ngày bà đang đi đến hướng tử thần, tuy lòng người tuyệt vọng, vẫn tưởng chừng sẽ về lại cõi sống. Trong lúc thất vọng nhất, thì sự tình cờ xuất hiện, được người xa lạ giải vây để sống tiếp, bà bồi hồi thầm suy nghĩ như thể xua đuổi giây khắc bâng khuâng, đôi mắt rực sáng ngó qua hướng Trần Kiều Oanh rồi tự nói:– Quả nhiên sống chết không hứa hẹn, nếu không có những người này ra tay cứu thì khổ nạn rồi, đây cũng là một thử thách để trả giá đời người. Đôi mắt của bà nói lên lời đa tạ và thiện cảm nữ hiệp Trần Kiều Oanh, một lần nữa bà thực lòng khen:
— Hy vọng, Nam nhi sẽ thay đổi thiên hạ, và nữ nhi thay đổi nam nhi, đây là qui luật ngàn năm bất biến. Nói như vậy có sai lời không xin quý ân công tha thứ ?
Tô Hà Hải không ngờ kiến thức của thẩm thẩm Kim Bôi hẳn nhiên hơn người, đã từng kinh qua giang hồ, thế mà chưa gặp một phụ nữ nào kiên cường như bà, ông gật đầu thi lễ đáp :
― Những lời giáo huấn của thẩm thẩm đúng lắm ạ. Thôi tất cả hãy dời gót về quán đậu, rồi đưa thẩm thẩm Kim Bội về nhà, kẻo trời tối.
Trên đường đi mọi người đồng bước đều chân nhiệp ba, Phùng Hoa Phấn thở dài trong suy nghĩ, rồi cười cuộc đời nói :
― Tiện nữ xin kể đời tư để quý ân công nghe những gì từ tâm khảm nhé ? Thưa tứ ân công, suy cho cùng làm đời người khó quá phải tiếp nhận nhiều thử thách chịu cam khổ để rồi nhận lấy tồn tại. Đôi khi có được và có mất, tiện nữ khởi đầu nhận khổ từ lúc gia gia của tiện nữ qui tiên vì độc dược của tên Lâm Tứ Phương, nửa năm sau phu quân cũng chết ví hắn, tiện nữ sợ quá bí mật đưa hai đứa con trai gửi cho tiểu phu ở Giang Nam không ngờ gia nghiệp của tiểu phu cũng bị kẻ cướp chiếm đoạt, cả gia đình mất tích cho đến nay biền biệt.
Hiện tiện nữ chỉ biết sống trong niềm vui cuối cùng nhờ người con gái thứ ba, nữ nhi này tuy có ít nhiều hiểu biết về đạo lý sống, nhưng tuổi đời quá nhỏ. À còn ba căn phố của gia gia để lại cho hai chị em của tiện nữ, bán với giá một trăm nén vàng, tài sản của mình mà bán không ai dám mua vì tên Lâm Tứ Phương nặc danh gia trưởng trong họ, y đe dọa người mua, từ đó đến nay không bán được, quả là đại hải khủng khiếp do cảnh thân cô thế. Lúc gia gia mới qua đời, tiện nữ vì nhân ái, tiếp nhận nuôi tất cả tiểu nhị nam và nữ trong Lầu Gia Cát, không ngờ trong số đó có năm tên đồng mưu giết gia gia và phu quân của tiện nữ, tên Lâm Tứ Phương đứng đầu đảng. Chính hôm nay tên Lâm Tứ Phương bày mưu lập kế chiếm đoạt tài sản, bằng một giá rất đắt là phải viết tờ nhường tài sản cho y mới được sống. Có đôi lúc tiện nữ cầu trời cao không tới, cầu đất gần không nghe ! Nào ngờ trên đường có tứ ân công giải được tất cả biển khổ của tiện nữ, ơn này từ hôm nay khắc cốt ghi xương.
Tô Hà Hải động tâm nói :
― Thực ra tất cả năm người gần như đồng khổ, mỗi người có một hoàn cảnh hoạn nạn đã trải qua khác nhau, xin thẩm thẩm Kim Bội an tâm khi nào cần chúng tại hạ nhất định cộng lực bảo vệ, đây là lời nói có thể lấy lòng đo được người .
Vào thành phải đi qua khoảng đường dài, cả năm người chân bước không biết mỏi, miệng nói lời chưa hết, mà đã đến quán đậu hủ, trong lòng mọi người còn rất nhiều lời chưa nói.
Đinh Phi Long chỉ ghế mời người nhà và thẩm thẩm Kim Bội ngồi, lòng vui mừng vội xoay qua Trịnh Trường, giới thiệu :
― Trịnh hiền đệ à, đây là đại thẩm nhà Kim Bội đó, hiền đệ muốn mua ba căn phố này thì cứ hỏi đi, nói tiếp:– Ngoại tổ, mẫu thân và huynh tỷ đi thăm Phiên Ngung thành có đẹp không, rồi xoay qua Tô Hà Bích nói:– Hiền muội làm năm chén đậu hủ Phong Châu Mãnh Tình Thương Ngũ Thiếu để gội rửa bụi trần.
Món đậu này Kim Bội thích nhất vì trong đậu nấu bằng cốt dừa, ngào gừng già với đường thẻ, ăn vào có cảm giác béo, cay, đắng, ngọt, bùi, giải phiền não trong lục phủ ngũ tạng, còn nhuận trường, liên miên tích thọ.
Tô Hà Hải giơ tay phẩy ngoay ngoảy giới thiệu :
― Thẩm thẩm Kim Bội, hài nhi Tô Trường là hiền đệ của Tô Bình Trung và Tô Kiều Oanh.
Kim Bội mỗi ngày tiếp cả trăm người quí phái vương tôn công tử, bà có trí nhớ tốt, cho nên định đoán được dung mạo và cả thân thế cử chỉ cũng như cách ăn mặc của khách hàng. Lúc này bà mới để ý Tô Trường là một thanh niên có dung mạo khôi ngô anh tuấn, lanh lợi, khí khái hiên ngang, trực tính và bao dung, bà còn nhận diện thân hình cân đối cao ráo đương nhiên đối xứng với khuôn mặt. Cách ăn mặt bào phục đơn sơ bình thường, vải màu xám nhạt, như vợ chồng Tô Bình Trung, bà rất tinh mắt mới thấy trong màu xanh ngọc lấp lánh từ viền cổ xuống đến thân tà và tay bào, không thể nhằm lẩn được, hẳn nhiên đây là một công tử đại gia hay là hoàng gia nào đó mà bà chưa hề thấy mặt. Đôi mắt bà ngó vào Lầu Gia Cát suy tư:– Không biết ba người trẻ này là ai, võ nghiệp phi thường, muốn mua căn phố của mình để là gì, hai nữa còn nhỏ làm gì có tiền nhiều để mua ba căn phố. Cũng có thể là gia đình địch phú quốc, cũng có thể là tiền bất chính nói :
― Chú em có ý định mua nhà thì thẩm thẩm đây cũng muốn bán, nhưng đến giá trăm nén vàng lận đó.
Trịnh Trường nghe xong thở dài có ý cao giá. Liền nghiêng mình qua bên Lý Bình Trung và Trần Kiều Oanh hỏi :
― Đại huynh˗tỷ đồng ý thì đệ chi một trăm nén vàng mua ba căn phố này.
Lý Bình Trung và Trần Kiều Oanh cũng có ý định muốn có một mái ấm riêng, chờ ngày sinh hạ mẹ tròn con vuông rồi xuống Giang Nam sống, không thể tin người mới sơ giao qua lòng tốt hay sấu chưa biết rõ, cũng không thể nào họ tốt mãi với mình, tốt quá đôi khi khó bền lâu, thà mình tốt với người đừng để người tốt vì mình, tuy nhiên chỉ có huynh đệ mới biết lo cho nhau, Lý Bình Trung nói :
― Hiền đệ thấy mua được thì thương lượng với đại thẩm Kim Bội, huynh tỷ đồng ý đó.
Mọi người hiện diện ngạc nhiên trố mắt nhìn nhau, có ý không tin huynh đệ Lý Bình Trung có số tiền lớn như vậy. Phùng Hoa Phấn suy nghĩ, nếu nói chuyện ở quán đậu hủ này không tiện lắm, liền đề nghị :
― Tiện nữ xin mời quý ân công quá bộ đến nhà, tiện cho việc mua bán ba căn phố, cũng nhân dịp này mời quý vị dùng cơm tối với tiện nữ.
Tô Hà Hải đắn đo một hồi lâu, rồi để tay sau lưng hướng thân mình sang Đinh Phi Long nói :
― Tiểu tế cùng Hà Bích thu dọn quán gấp, rồi đến nhà Kim Bội nhá ?
Đinh Phi Long hiểu ý đáp :
― Dạ, thưa ngoại tổ tiểu tế thu dọn quán liền bây giờ.
Phùng Hoa Phấn chấp hai tay hướng sang Tô Hà Hải thưa :
― Lão tiền bối, cùng quý ân công theo tiện nữ.
Năm người đứng dậy rời khỏi bàn, đi được hai khắc là đến nhà Kim Bội, bà gỏ cửa gọi :
― Tuyết Băng mở cửa mẫu thân về đây.
Từ trong nhà có tiếng một thiếu nữa đáp :
― Dạ, Mẫu thân, nữ nhi đang cầu nguyện mẫu thân về nhà bình an, nữ nhi mở cửa tức khắc.
Bên ngoài cửa chỉ nghe qua giọng thánh thót như họa mi đang hót trên cành rất êm tai, tự biết trong nhà có nữ mỹ nhân trẻ sinh đẹp và cách nói của văn nhân tinh thông điển nhả, thông cầm kỳ thi họa, đương nhiên là có kiến thức và nhu nhã.
Đôi tay Tuyết Băng mở cửa nhẹ nhẹ không phát ra tiếng động, vừa hé bằng bàn tay là đã thấy khuôn mặt thiếu niên sinh đẹp. Tay mở rộng hai cánh cửa, Tuyết Băng nhìn thấy nhiều người lạ mặt, ngạc nhiên dịu dàng hỏi :
― Kính mẫu thân và chào quý vị, thưa mẫu thân đây là người thân hay sơ mà nhiều lắm vậy, đến nhà mình sao mà mẫu thân không cho nữ nhi biết để đón tiếp, còn những phu và kiệu đâu hở mẫu thân ?
Phùng Hoa Phấn liền nói nhỏ :
― Tuyết Băng chuyện này dài lắm từ từ mẫu thân kể cho nữ nhi nghe. Trước mắt gọi người làm cơm khách thượng phẩm nhất và hợp khẩu vị để chiêu đãi quý ân công của gia đình mình, nữ nhi hãy nhanh lên mẫu thân thương nhiều .
Trong ánh mắt Tuyết Băng không khỏi thẹn vì có những khách lạ đồng canh.
― Dạ, mẫu thân, nữ nhi đi gọi người làm cơm gấp đó ạ, mời quý ân công dùng trà xanh trước ạ .
Chủ khách ngồi vào bàn tròn mười hai ghế, thấy gốc trái có một tủ rượu nào là Thạch Than, Tân Nhuận, Sa Khâu, Long Hồ, ngon nhất là rượu Nông Nại. Trên bàn có các loại quả như Đường tâm, Ba la mật, Phật đầu lê, Tiên lý, Mông quả, Kim tiêu, Long nhãn. Chủ nhà và khách uống trà xanh hiệu Lài Đồng Tương, riêng Tô Hà Hải uống rượu Nông Nại, chủ nhà mời khách :
― Kính mời lão tiền bối cùng quý ân công dùng trà và trái cậy khai vị ạ .
Tuyết Băng quét mắt quan sát thấy mọi người rất thân thiện với mẫu thân, có vẻ như bà con ở xa mới đến đây lần đầu. Tuy Tuyết Băng bận rộn chưa kịp chào khách, cho nên lần này đứng sau lưng mẫu thân rồi cúi đầu chào từng người một. Phùng Hoa Phấn nhẹ giọng giới thiệu để cho Tuyết Băng biết về thân thế của mọi người :
― Nữ nhi thay mặt nhị huynh hành lễ đa tạ quý ân công. Mẫu thân còn về nhà được cũng nhờ quý ân công lượm lại mạng sống.
Phùng Hoa Phấn giới thiệu từng người một, Tuyết Băng cúi đầu hành lễ chào, Tuyết Băng nghe qua lời tình tự của mẫu thân, động lòng thiện cảm những người mới quen, đôi mắt mỹ diệu, Tuyết Băng chớp mắt ứa lệ đôi giọt trong như ngọc, lòng cảm động, rụt rè thưa :
― Tiểu nữ Quách Tuyết Băng kính lễ đa tạ quý ân công, lòng nhỏ bé này ngưỡng mộ quý anh hùng, một lạy này xin đáp ân quý sư phụ tiếp nhận.
Tô Hà Hải lần đầu tiên vào nhà Kim Bội thấy cảnh sống ở đây rất là nề nếp, văn phong lễ phép, ông khen :
― Thảo nào mẫu tử liên tâm mới có gia phong hơn người .
Huynh đệ Lý Bình Trung chấp tay trả lễ, nhếch mép môi nở nụ cười thay lời mở đầu :
― Thưa đại thẩm, vợ chồng tiểu nhi xin kết nghĩa huynh muội với hiền muội Tuyết Băng, hy vọng đại thẩm chấp nhận. Còn tiểu muội Tuyết Băng thì thế nào ?
Phùng Hoa Phấn trong nụ cười hiền hòa đôi mắt châm chiêu hướng đến bàn thờ của chồng, thầm suy tư: – Lão đã già có ý từ lâu ước gì Tuyết Băng văn võ song toàn để ngày sau bảo vệ lấy thân, tuy Tuyết Băng tuổi mười sáu xem ra đã trưởng thành hơn người lớn, vốn thục nữ thông minh và có khí khái, nay nghe Lý Bình Trung gợi ý kết nghĩa huynh muội, tức nhiên không để lỡ cơ hội, bà hài lòng vì đã chứng kiến hiệp nghĩa của Lý Bình Trung và Trần Kiều Oanh.
Có tiếng gõ cửa trong nhà biết vợ chồng Đinh Phi Long đến, Tuyết Băng ra mở cửa mời vào và. Phùng Hoa Phấn giới thiệu :
— Tuyết Băng à, đây là vợ chồng huynh tỷ Đinh Phi Long.
Tuyết Băng chấp tay cúi đầu hành lễ, rồi tất cả cùng ngồi xuống ghế. Tiếp theo Phùng Hoa Phấn gật đầu miệng cười nói :
― Lý ân công chịu tiếp nhận Quách Tuyết Băng làm nghĩa muội thì lòng đại thẩm này vui lắm, từ đây quý ân công hãy xem nhau là người một nhà, nhân dịp này tiện nữ xin gọi lão tiền bối bằng nghĩa phụ, còn gọi Hà Cúc bằng hiền muội, những vị khác tự mình phân ngôi thứ trong gia đình.
Tất cả đồng ý lời đề nghị của Phùng Hoa Phấn, Quách Tuyết Băng xăng xái đướng lên, chắp tay miệng hoa cười, nói :
― Kính thưa quý đấng tiểu nữ xin thành kính, quý đấng sinh thành, huynh, tỷ có lẽ tiểu muội là người nhỏ nhất, được Lý đại huynh và Trần tỷ tỷ kết nghĩa huynh muội, sao không kết nghĩa cùng lúc với quý hiền huynh tỷ trong bàn này, có thế mới hợp lý chứ ?
Lý Bình Trung giải thích :
― Khi huynh nhận muội kết nghĩa tức là huynh, tỷ, đệ, muội chung một nhà rồi, không tin muội hỏi quý tỷ đệ xem .
Đinh Phi Long vừa mới đến cũng hiểu ít nhiều trong câu chuyện kết nghĩa nói :
― Quách muội an tâm Lý đại huynh là người thay mặt huynh, tỷ, đệ đó.
Trần Kiều Oanh xoa đôi bàn tay, nói liền hai tiếng "cảm động", rồi chắp tay, cất giọng dịu dàng nói :
― Quách muội à, hôm nay chỉ là sơ giao kết nghĩa, chưa phải chính thức đâu, phải chờ có mặt Hoàng Phi Bằng hiền đệ, ngày đó mới chính thức hành lễ kết nghĩa, tuy Hoàng đệ nhỏ hơn Lý huynh mấy canh, nhưng là sư phụ, cũng là hiền đệ và ân công.
Hoàng đệ tính hiền hòa, đức hạnh hơn người, văn võ nhất phương, gia thế địch phú quốc, sống đạm bạc, thương yêu và cảm thông huynh, tỷ, đệ người không lộ hình tướng, tuy là huynh đệ nhưng khó ai biết được nơi ở chính thức của Hoàng đệ.
Khi đã kết nghĩa huynh, tỷ, đệ, muội rồi thì không nên gặp phải các tội quá đáng, hầu để tránh hình phạt, có những tội phải tránh, như bất dung kẻ cướp của giết người, hiếp yếu. Bất dung quan trường tham ô, bán chức. Bất dung cường hào ác bá, những kẻ bạo lực đàng áp Lạc dân. Bất dung kẻ nhiễu loạn biên cương, bán đất, bán biển cho người phương Bắc. Bất dung kẻ làm phản, cấu kết gian tế, thông đồng ngoại ban ly gián lòng dân. Quách muội nghĩ thế nào ?
Quách Tuyết Băng ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi đáp :
― Thưa quý huynh, tỷ thực ra ngũ bất dung mà tỷ tỷ vừa trình bày, cũng là chí nguyện của muội, hy vọng Hoàng đại huynh tiếp nhận thành ý của muội, nhưng mà khi nào mới cử hành lễ, thưa tỷ tỷ ?
Trần Kiều Oanh liền trả lời :
― Theo tỷ biết, còn phải thử thách khả năng ứng biến, ngoài ra còn có những khả năng đặc biệt khác, không phân biệt gia thế, thù địch phân minh, tình người xã tắc rõ ràng, không thể nói con mèo đen và trắng là một, vì hai con mèo không đồng thủ pháp bắt chuột.
Trần Kiều Oanh nói đến đây, để mọi người đồng hiểu nguyên nhân xuất hiện huynh đệ họ Hoàng. Về gia đình họ Tô đã có ấn tượng sâu sắc tình người với huynh đệ họ Hoàng. Tô Hà Hải nói xen vào :
― Chuyện này thì lão không tường lắm, nhưng ít nhiều hiểu thấu sinh hoạt của huynh đệ Lý Bình Trung và lời của Trần nữ nhi trình bày không sai, bởi lão có gặp đại hiệp Hoàng Phi Bằng.
Cả gia đình họ Quách, nghe qua rất là cảm kích, nhất là Phùng Hoa Phấn đã chứng kiến mục phiêu của huynh đệ họ Hoàng, như đã mượn năm thi thể cảnh cáo thiên hạ. Phùng Hoa Phấn xoay mặt qua Tuyết Băng nói :
― Tuyết Băng đến tủ lấy sơ đồ nhà ngoại tổ ra đây cho mẫu thân.
Tuyết Băng vâng lời :
― Dạ, nữ nhi đi lấy ạ .
Phùng Hoa Phấn trải sơ đồ ba căn phố, lên mặt bàn và lấy tay chỉ :
― Thưa quý vị, chúng ta thử hình dung ba căn phố, mặt trước thì ai cũng biết là con đường trung tâm của thành Phiên Ngung, còn có mặt sau cũng có ba căn phố tọa lạc trước Tây Châu Giang thuận việc kinh doanh đường thủy, không được sầm uất như mặt trước.
Chiều dài ba trăm thước, chiều ngang một trăm thước, trong sáu căn phố này tất cả vật dụng còn để nguyên, nhất là căn phố gia gia của tiện nữ ở trong đó vật dụng rất giá trị, chỉ căn này thôi cũng đáng giá năm mươi nén vàng rồi, khi vào chỉ cần lau chùi, quét dọn lại là ở liền, sáu căn phố này giá một trăm nén vàng quá rẻ, vậy Trịnh hiền nhi nghĩ thế nào ?
Trịnh Trường quả nhiên hài lòng liền đáp :
― Thưa cô mẫu, trước đây nhìn bên ngoài ba căn phố không biết bên trong cho nên tiểu nhi cho là đắc đỏ, nhưng bây giờ thì quả thực quá rẻ, lại còn tất cả vật dụng sang trọng nữa, xin cô mẫu tiếp nhận ngân phiếu và làm khế ước, người đứng tên là đại huynh Lý Bình Trung và tỷ Trần Kiều Oanh.
Phùng Hoa Phấn cùng cả nhà ngạc nhiên tự hỏi:– Tại sao người mua tài sản lớn như thế này mà để cho người khác đứng tên, ở đời này quả là nhiều chuyện khó hiểu. Tuyết Băng có tính tò mò hỏi :
― Thưa Trịnh đại huynh, sau khi mua tài sản này buôn bán những gì ?
Trịnh Trường không suy nghĩ, trả lời gọn mà có thứ lớp:
― Đầu tiên căn nhà trước đây của ngoại tổ ở, nay tạm để gia đình Tô ngoại tổ, căn phố song song để cho đại huynh tỷ Đinh Phi Long phát triễn kinh doanh đậu hủ bảy món, đầu tư ngũ cốc với giá rẻ và phát chẩn mỗi khi bị hạng hán thiên tai, mở nhà thuốc miễn phí cho dân nghèo, mở Phong Lưu Tửu Lầu, Tư chế, nhà phát hành xuất bản Hoa thư. Đặc biệt ở phần đất trống dựng lên một đại sảnh đường trong đó có bàn thờ họ Phùng, sáu căn phố này giao thông với nhau.
Mọi người nghe qua phát họa của Trịnh Trường đồng ngạc nhiên, có người không tin lời nói của Trịnh Trường, cho đây là những lời nói của tuổi thanh xuân quá lý tưởng không thực chút nào, vả lại tiền ở đâu mà làm những việc phi thường này, dù có mua được sáu căn phố thì tiền ở đâu mà làm đại sảnh đường. Riêng vợ chồng của Lý Bình Trung thì bình nhiên vì trên tay đã có ba trăm nén vàng, Trịnh Trường nói không sai và còn biết dụng đồng tiền đúng chỗ nữa.
Tuyết Băng vốn thông minh và để lòng nghi ngời Trịnh Trường có đầu óc phong phú, sống trong ảo mộng nhiều hơn là hiện thực, nàng hỏi :
― Trịnh huynh trở về với thực tế đi, lý tưởng lắm thì ai mà theo kịp, có chắc chắn thực hiện được không, đại huynh nói chuyện như Hoàng đế không bằng, hình như đại huynh uống trà mà đang say rượu vậy, chỉ lo cho người khác mà không lo chính mình, xin hỏi đại huynh trong sáu căn phố đó Lý huynh-tỷ và Trịnh huynh ở đâu hả ?
Trịnh Trường bị Tuyết Băng chê, cả nhà đồng cười khúc kích, chàng trả lời :
― Quách hiền muội à, Lý huynh, tỷ và tại hạ tạm ở nhà của ngoại tổ, khi nào đại sảnh đường dựng lên hoàn tất thì dọn đến, chỉ cần hai mươi ngày là có nhà cao cửa rộng, sơn song thếp vàng, đường đi gạch đỏ, mái ngói men xanh .
Tuyết Băng hơi bực mình vì càng nghe Trịnh Trường nói thì chuyện càng phiêu lạc, nàng hơi có ý trách nhẹ :
― Trịnh đại huynh ngồi ở đây mà lòng phiêu diêu ở cung tiên, thôi thì trao tiền mua ba căn phố rồi hãy nói cảnh cung tiên sau.
Trịnh Trường ngó Phùng Hoa Phấn rồi lấy chi phiếu số 05051945 đúng một trăm nén vàng rồng đặt trên bàn. Phùng Hoa Phấn và Tuyết Băng ngạc nhiên đây là chi phiếu của Hoàng triều. Tuyết Băng tự trách:– Nãy giờ mình có nhiều suy nghĩ khác với Trịnh Trường, nhưng không biết người này là ai mà sử dụng chi phiếu vàng rồng, đúng là mình không biết nên gây họa vào thân, cũng tại mình thực thà quá sinh ra khó nói chuyện với Trịnh đại huynh rồi.
Phùng Hoa Phấn trong lòng cũng hơi bối rối, bởi ba năm trước còn giữ trong nhà chi phiến Hoàng triều năm mươi nén vàng thường mà không dám đi đổi, vì trong dân giang không được lưu hành chi phiếu vàng của Hoàng triều, lý do số vàng này không được lạm dụng lưu hành ra ngoài dân giang nhất là giới thương buôn.
Phùng Hoa Phấn ngó thẳng vào mặt Trịnh Trường hỏi :
― Cô mẫu hỏi Trịnh nhi phải nói thực thà nhé, ai trao chi phiếu này cho Trịnh nhi và có biết đây là chi phiếu vàng rồng của Hoàng triều không ? Một nén vàng rồng bằng ba nén vàng thường. Chi phiếu vàng thường là đã khó lưu hành trong dân giang rồi, nếu Trịnh nhi trả lời không trôi chảy thì nên hủy bỏ việc mua bán này, cô mẫu hứa tặng ba căn phố này cho Trịnh nhi.
Trịnh Trường thản nhiên trả lới :
― Hài nhi đa tạ cô mẫu có nhã ý tốt, nhưng không nhận đâu bởi hài nhi có tiền mới dám mua nhà, bằng không thì ngồi đây nói chuyện ba hoa được sao ? Nếu không tin thì sáng mai xem ba căn phố sẽ trao một trăm nén vàng thường cùng lúc cũng chưa muộn mà. Riêng chi phiếu vàng rồng thì đương nhiên hài nhi biết xuất xứ, cô mẫu an tâm chi phiếu này rất lương thiện. Cũng có thể đây là chi phiếu vàng rồng của Hoàng triều Nam Việt hiện cấm lưu hành, nhưng đối với huynh, tỷ, đệ của hài nhi thì không ngại sử dụng chi phiếu có dấu chỉ của Hoàng triều .
Phùng Hoa Phấn gật đầu an lòng, bà gọi nhỏ nhà bếp dọn cơm chiêu đãi khách quý, buổi cơm thượng phẩm tất cả đều hạp khẩu vị, nhờ thực đơn tươi mua tại tạp thị Tây Châu Giang. Cả nhà ăn no uống nhiều, nói chuyện vui thoải mái. Phùng Hoa Phấn lúc nào cũng nói chuyện vui với lão Tô và Tô Hà Cúc, còn những người trẻ nói chuyện không để ý chừng mực. Tự động chia thành hai phe già trẻ nói chuyện khác nhau. Đinh Phi Long kể về tình yêu của Tô Hà Bích và nhờ quán đậu hủ mới gặp được đại huynh Hoàng Phi Bằng, còn Lý Bình Trung thì kể chuyện tình duyên với Trần Kiều Oanh và nguyên nhân nhận họ Tô làm thân thuộc và lý do hội ngộ trong buổi cơm này, riêng Trịnh Trường, Tuyết Băng chỉ ngồi nghe những người đã có mùi tình yêu.
Bất chợt Tuyết Băng hỏi nhỏ Trịnh Trường :
― Trịnh đại huynh kể cho muội nghe về thân thế của huynh nhé, không nói thì buồn lắm, mình không thể nào coi hát chùa được đâu.
Trịnh Trường bật cười trả lời :
― Thì hồi nãy đã kể hết rồi, kể đến đâu người ta cho mình là ảo tưởng không thực, bây giờ có kể cũng thế thôi. Sao muội không kể mà bắt người ta kể cho muội nghe, như vậy không công bằng.
Tuyết Băng cười như chim chích chòe, có ý muốn chơi khâm Trịnh Trường :
― Muội lúc nào cũng ở sau bóng của mẫu thân, chưa hề lịch lãm đường đời, nhất là giang hồ, nhưng muội có một chuyện thầm kín chưa hề nói cùng ai.
Nàng vừa nói đến đây, Trịnh Trường cắt ngang :
― Muội à, mới có mười sáu canh mà đã có chuyện thầm riêng tư, kín ư, sao mà sớm thế ?
Tuyết Băng hiểu được ý, liền cười duyên :
― Đúng là huynh thật thà, nghe nói đến thầm kín là đỏ mặt rồi, thầm kín có nhiều cách nói, cảnh ngộ cũng thế chứ đâu phải thầm kín đóng khung đôi trai gái đâu mà huynh cắt ngang, làm muội không còn cảm xúc rồi.
Trịnh Trường đỏ mặt trong lòng khó chịu, nhưng cũng muốn biết cái gì gọi là thầm kín, rồi hỏi :
― Thôi thì muội cứ diễn đạt những gì thầm kín nhất cho huynh nghe nào ?
Tuyết Băng lúc nào cũng tỏ ra vẫn còn trẻ em, nàng mỉm môi nói nhỏ, hơi nghẹn ngào chỉ đủ cho Trịnh Trường nghe :
― Trịnh huynh có biết không, muội có đến nhị đại huynh nay đang sống ở Giang Nam, huynh muội cách biệt hơn bảy năm rồi, muội nhớ quý huynh ấy lắm, nhưng không biết ở đâu mà tìm, đường Giang Nam quá xa, hai nữa mẫu thân cấm tiết lộ cho người thứ ba biết, nay muội tin tưởng huynh mới nói lên lời thầm kín này, hy vọng nhờ huynh hứa tìm cho bằng được nhị huynh, họ tên là Quách Tuyến Sơn và Quách Tuyết Thủy, tiểu muội đa tạ ân công trước đó ạ.
Trịnh Trường bật cười nói :
― Muội nói thẳng như vậy thì hay biết mấy, trái lại muội chơi chữ thầm kín làm cho đời trai tại hạ muốn chết được, kỵ nhất là hai tiếng thầm kín, mai sau đem lòng thẳng để nói với nhau nhé, huynh hứa sẽ tìm nhị huynh cho muội.
Tuyết Băng lòng vui mừng, vội hỏi :
― Trịnh huynh có nhiều huynh tỷ kết nghĩa không, còn về gia thế thì đã thế nào rồi, cho muội biết được không ?
Trịnh Trường một lần nữa bật cười trả lời :
― Tuyết Băng hiền muội có phải là đại quan Hình Bộ không, giờ này đã khuya rồi mà còn làm việc à ?
― Thưa, Trịnh huynh đại quan Hình Bộ là gí vậy ?
― Thì là người chuyên tra khảo thân thế người ta đó, thôi được tại hạ đã đến cửa này thì phải khai thôi, nay tại hạ vẫn thân đơn thế cô, còn hỏi gì nữa không ?
― Thưa, Trịnh huynh hết rồi, nhưng muội muốn bắt huynh bỏ tù về tội thân đơn thế cô.
Buổi tiệc đến đây cũng đã khuya, mọi người đồng cảm kích tâm giao, hảo cảm tình đời hợp. Hẹn sáng sớm mai đi xem ba căn phố. Chủ khách chia tay để lại trong lòng những niềm vui, nhất là Trịnh Trường lịch lãm giang hồ nay bị một Tuyết Băng đánh gục. Chàng thấm tình đời liền ca :
Phiên Ngung lộng gió tuyết băng
Cảnh giang mây trải hương tăng kỳ ngộ
Xuân hạ ngàn hoa nở rộ
Một lưng trời người yêu cô kiều lệ .
Huỳnh Tâm
E-mail : huynhtamh4@gmail.com
Chương 3
Tình Người Gần, Biển Khơi Xa Thẳm
— Kiếm Khách Giang Nam có tất cả 20 chương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét